Liên Húc đã tham gia hỗ trợ y tế suốt nửa năm tại quần đảo Mạnh Hi ở vùng nhiệt đới, nhờ quen thuộc với địa hình rừng mưa, cậu trở thành “bản đồ sống” tại địa phương, ai cần đều tìm đến cậu.
Một đêm nọ, có một du khách nhảy dù tự do bị mất tích gần khu nhà nghỉ, đồng nghiệp nửa đêm đánh thức Liên Húc, nhờ cậu tìm phụ.
Liên Húc vừa tỉnh ngủ đã đầy bụng bực bội.
Mang theo vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, cậu cầm đèn pin đi trong rừng rậm lúc trời còn chưa sáng hẳn, rồi bất ngờ chiếu trúng một người mà cậu đã ba năm không gặp.
***
Tần Thược là đội trưởng đội đặc cảnh hỗ trợ, vừa hoàn thành một nhiệm vụ quy mô lớn nên được nghỉ dài hạn, nghe danh quần đảo Mạnh Hi cảnh đẹp hữu tình, anh liền đến đó du lịch.
Sau khi nhảy dù từ độ cao 5000 mét, anh bị lạc trong rừng mưa, không ngờ lại có người đến tìm.
Trong ký ức, lúc đầu Liên Húc luôn khiêu khích anh, sau lại nói thích anh, cuối cùng lại phủ nhận quan hệ giữa hai người, xem quá khứ như giày rách mà vứt đi, tuyệt tình bỏ rơi anh.
Lần gặp lại, người kia vẫn đeo vài lớp mặt nạ và tiếp tục giở trò cũ, Tần Thược đã không còn dễ mắc lừa nữa.
***
Sau này, khi Liên Húc mắc bệnh dịch nguy hiểm đến tính mạng, cậu trăn trối nói ra sự thật: “Tôi thật sự đã từng thích anh.”
Rồi hơi trách móc: “Cuối cùng anh vẫn không chờ tôi giải thích.”
Tần Thược miễn cưỡng ôm lấy cậu, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, lý do anh đến quần đảo Mạnh Hi, vốn dĩ chẳng phải để du lịch.
Cũng giống như ba năm trước khi rời đi, lần này anh đến vùng nhiệt đới, chỉ là để đưa Liên Húc về.