Chuyến Bay Nhiệt Đới

Chương 4: Vị khách liều mạng (1)

Trước Sau

break

Liên Húc lắc đầu, bỏ qua phần xã giao, đi thẳng vào vấn đề: “Ngài mô tả giúp tôi… anh ta trông như thế nào cũng được, hoặc là mặc quần áo gì cũng được.”

Lời vừa dứt, Liên Húc đã hối hận.

Giờ này, người còn sống mà có thể tìm thấy trong rừng mưa, e là chỉ có vị thần tiên không sợ chết kia thôi.

Cậu thật sự đang thiếu ngủ, đầu óc không tỉnh táo nên mới hỏi ra câu ngu ngốc như vậy.

Nhưng ông chủ Hà lại không để ý, trái lại còn nheo mắt nghiêm túc suy nghĩ, một lúc lâu sau, câu đầu tiên ông ta nói ra là: “Khá rắn rỏi.”

Liên Húc khựng lại một chút, rồi bật cười: “Hả?”

“Bề ngoài khá cứng cáp.” Ông chủ Hà hồi tưởng lại, đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái.

“Đúng rồi, chính là người sáng nay tôi đã nói với cậu đó.”

Ký ức mơ hồ đã chết của Liên Húc lại bị đánh thức.

“Sáng nay lúc nhìn thấy cậu ta, hình như đang mặc quần công nhân màu xanh lá đậm, giày ủng vàng, áo thì…”

“Được rồi được rồi” Liên Húc không để ông tiếp tục miêu tả, cắt ngang lời. 

“Tìm trước đã, giờ này đã hơn 3 giờ rồi...”

Cộng thêm Liên Húc, họ chỉ có tổng cộng 9 người, so với một đội tìm kiếm cứu hộ chính quy thì là quá ít.

Đội cứu hộ thực sự đang ở trong nội thành, nhanh nhất cũng phải đến sáng mai mới đến được, trước lúc đó, Liên Húc phải cố gắng hết sức để tìm được người.

Nếu thực sự bị kẹt lại trong rừng mưa vào ban đêm, không bị rắn độc, côn trùng cắn chết thì cũng sẽ bị lạnh chết.

Liên Húc lấy bản đồ ra, dưới ánh đèn khoanh bốn điểm, liếc nhìn mấy người trước mặt rồi nói ngắn gọn: “Hai người một nhóm, theo tôi vào rừng, đến cửa rừng rồi thì tách ra hành động, theo các điểm này mà tìm, trước đó tôi đã đánh dấu rồi. Nếu anh ta có một chút kiến thức về đi bộ đường dài, thì chỉ cần đến được một trong các điểm này thì chắc chắn sẽ gặp nhau.”

Nói xong, Liên Húc dừng lại một chút rồi bổ sung: “Nếu các điểm này đều không có người, thì các cậu hãy đợi ở đó một lúc. Chờ đến trời sáng mà vẫn không thấy người thì lập tức quay về theo đường cũ, khi vào rừng, nhất định phải để lại dấu hiệu nhận biết.”

Mọi người đều lắng nghe nghiêm túc, làm ra vẻ như vừa hiểu điều gì đó, Liên Húc liếc nhìn họ một vòng rồi không nói thêm gì nữa.

Ông Hà hiểu đôi chút, chuẩn bị sẵn lương khô và nước cho họ, Liên Húc tùy tiện lấy hai gói rồi dẫn đầu lên đường.

Quần đảo Mạnh Hi là tên gọi, nhưng thật ra chỉ có một đảo chính lớn, mấy hòn đảo nhỏ xung quanh đều là vùng chưa có người ở.

Đảo chính gọi tắt là Mạnh Hi, diện tích tương đương một thị trấn nhỏ, một nửa là khu dân cư tương đối nhộn nhịp, xen lẫn vài ngọn núi ven biển không cao; nửa còn lại là khu rừng mưa nối liền với biển xa không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Rừng mưa đã được khai thác, còn mở cả dịch vụ đi bộ đường dài, nhưng vẫn rất nguy hiểm nhất là thời điểm ban đêm bây giờ.

Vì vậy, Liên Húc liên tưởng trong đầu nghĩ: Nếu thật sự là một du khách tự nhảy dù, thì phần lớn khả năng là đang đi tìm cái chết.

Dựa theo tình hình hiện tại, đã mất tích gần 12 tiếng đồng hồ, cho dù có tìm được thì e rằng cũng bị thương không nhẹ.

Liên Húc cũng từng nhảy dù ở đây, lúc đó huấn luyện viên đã dặn đi dặn lại rằng nhất định phải cài đặt điểm tiếp đất ở gần biển, đừng tiếp cận rừng mưa, độ nguy hiểm quá cao.

Có lẽ vị du khách này đã không cài đặt điểm rơi, nên đã rơi xuống phía bên kia hòn đảo, nếu như vậy, thì muốn quay lại bắt buộc phải băng qua cả khu rừng mưa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc