Khi quay lại trạm y tế, đã gần 1 giờ sáng, Liên Húc đặt hộp thuốc xuống giữa sảnh, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang chậm rãi di chuyển, lúc này mới nhận ra, ngày hôm nay, đối với cậu mà nói, có lẽ cũng có chút đặc biệt, cứ như thế đã trôi qua.
Trong bận rộn, bực bội, căng thẳng và kháng cự... mà tan biến.
Cậu thậm chí không rửa mặt, trở về phòng, kéo đại chiếc màn chống muỗi rồi ngủ thiếp đi.
Cậu vốn nghĩ có thể ngủ đến 7 giờ mới dậy, thế nhưng khi lần nữa mở mắt, căn phòng nhỏ vẫn còn sáng đèn vàng mờ mịt.
Bác sĩ cùng phòng Tề Hạo đang quỳ một gối bên mép giường gọi cậu, lúc này Liên Húc không còn chút sức lực nào để phân tích xem cậu ta đang nói gì. Bởi ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối om, cậu thậm chí có ảo giác rằng mình vẫn chưa ngủ chút nào, nhưng lại vì đủ mọi lý do mà bị đánh thức.
Liên Húc dụi mắt, dùng cánh tay che lại, giọng nói bình thản như mặt nước lặng, không chút phản kháng cũng chẳng có chút sức sống: “Cậu nói gì cơ?”
Tề Hạo vội nói: “Nhà nghỉ của ông chủ Hà có một người mất tích, gần cả ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy. Không biết có phải đi vào rừng mưa rồi bị lạc không, bảo anh ra giúp một tay...”
Tề Hạo nói nhỏ nhẹ, chắc cũng sợ Liên Húc vừa thức dậy sẽ nổi cáu đánh người.
Nhưng thật ra… giờ Liên Húc đã chẳng còn sức mà nổi giận nữa.
Cậu ngồi dậy, cố hiểu xem câu nói vừa rồi có nghĩa là gì, rồi vô thức hỏi: “Muốn tôi đi tìm à?”
Tề Hạo chậm rãi gật đầu.
“Tôi vừa mới ngủ.” Liên Húc nói bằng giọng bình thản.
Tề Hạo gãi đầu, trông cũng hơi áy náy: “Em ngủ được hai tiếng, sau đó đi cùng người nhà của nạn nhân, tìm suốt cả đêm rồi...”
Liên Húc chỉ biết cười gượng, méo mó kéo khóe môi.
Bọn họ chính là như vậy không còn sức để phản kháng, cũng chẳng có khả năng phản kháng, mà dù có thì cũng không thay đổi được gì.
Nhà nghỉ của ông chủ Hà nằm gần khu vực rừng mưa. Bởi vì dám xây dựng ở nơi được coi là nguy hiểm nhưng kích thích, nên việc làm ăn rất phát đạt, song tai nạn cũng xảy ra nhiều hơn.
Trước đây họ cũng từng có người mất tích, nhưng hễ liên quan đến rừng mưa là không ai dám tự ý đi tìm. Liên Húc đã đến đây được nửa năm, khi không có việc gì làm, cậu từng nhiều lần băng qua khu rừng đó, từng lạc đường, nhưng lần nào cũng tìm được lối ra.
Vì vậy, cậu trở thành “hoa tiêu số một” chuyên đi tìm người mất tích trong rừng mưa.
Ông chủ Hà thường xuyên mời cậu ăn cơm, trò chuyện rất tâm đầu ý hợp. Nhà nghỉ Vân Phong chính là nơi Liên Húc thích lui tới nhất mỗi khi cảm thấy ngột ngạt trong trạm y tế.
Nếu có chuyện gì xảy ra với khách trọ như mất tích hay chết trong rừng thì nhà nghỉ của ông Hà coi như cũng khỏi đóng cửa.
Thế nên, Liên Húc chỉ còn biết nhắm mắt thở dài, vỗ vai Tề Hạo rồi ngồi dậy từ trên giường.
Tâm trạng đang rất tệ, lời nói cũng có phần gay gắt: “Khách du lịch gì mà giữa đêm mò vào rừng mưa? Không sợ chết à?”
Tề Hạo nhún vai: “Nghe nói là nhảy dù tự do... chắc là không cần mạng thật.”
Liên Húc khịt mũi cười khẩy: “Vậy thì tìm làm gì nữa?”
Trong lúc nói chuyện, cậu đã thay đồ xong, mở cửa ra ngoài thì thấy ông chủ Hà và vài người đàn ông đang đứng chờ sẵn.
Vừa thấy Liên Húc, mấy người họ co người lại bước đến, ông Hà vội vàng chào hỏi: “Tiểu Liên à, thật sự xin lỗi, làm phiền cậu rồi.”