Chuyến Bay Nhiệt Đới

Chương 2: Mặt trời mọc trên biển (2)

Trước Sau

break

Liên Húc siết chặt chiếc túi vải bố mang theo, không mở nút dây buộc bụi bặm trên đó, đứng dậy quay trở về.

Cậy đến Mạnh Hi hỗ trợ y tế đã nửa năm, thời gian ở đây chẳng vui vẻ gì, vì vậy luôn mong rời đi càng sớm càng tốt. Bình thường mỗi lần đi làm cậu đều lê thê chậm rãi, vậy mà hôm nay lại vô thức bước nhanh hơn.

Chưa đến mười phút, cậu đã về đến trạm y tế. Trên cánh cổng sắt lớn hơi gỉ sét có khắc vài chữ rỗng lõm: “Trạm y tế Mạnh Hi”.

Khi mới đến, Liên Húc từng đứng rất lâu bên ngoài tấm biển này, cuối cùng lại quay lưng rời đi. Vì thế mà ngay ngày đầu đặt chân đến đảo, cậu đã không thể nhận nhiệm vụ.

Về sau đồng nghiệp mới nói cho cậy biết, chữ bên trái bộ “phụ” đã bị rơi mất.

Quần đảo Mạnh Hi có sự kết hợp giữa rừng mưa nhiệt đới, núi ven biển và thị trấn nhỏ phong vị riêng biệt, cách xa phố thị ồn ào, phong cảnh vô cùng tuyệt đẹp. Năm nay lại trúng đợt cao điểm phát triển du lịch, đúng vào mùa hè, du khách nối đuôi nhau kéo đến.

Hệ quả là phần lớn người đến đây đều thiếu kiến thức sống ở vùng nhiệt đới, hễ thấy gì mới lạ cũng muốn thử. Người thì cảm cúm, người thì bị côn trùng lạ cắn, người thì không hợp thời tiết, trặc chân… đều chuyện thường ngày ở huyện.

Đặc biệt mấy ngày gần đây, Liên Húc cùng mấy bác sĩ khác thay phiên nhau làm việc cả ngày lẫn đêm, mỗi ca hơn mười hai tiếng, thời gian ngủ không đủ.

Vì vậy, dù mệt mỏi rã rời, cậu vẫn phải bỏ qua hàng người đang xếp hàng trong sân, đúng 7 giờ rưỡi ngồi vào bàn bắt đầu ca làm việc.

Sau khi khám xong đợt bệnh nhân đầu tiên, Liên Húc đứng dậy đi uống nước, thấy bác sĩ bên cửa sổ cạnh đang lật hồ sơ bệnh án.

Cái họ khiến người ta phân tâm kia lại lặng lẽ len lỏi quay lại trong đầu.

Liên Húc đặt bình nước xuống, bước qua mượn hồ sơ, xem lại tất cả ghi chép khám bệnh sáng nay.

Tổng cộng có 7 trang, chỉ mất 3 phút để lật hết, 6 trang đầu tiên hoàn toàn không xuất hiện cái họ ấy. Nhưng ở trang cuối, mục tên thứ ba từ dưới đếm lên, khi Liên Húc nhìn thấy, không thể không thừa nhận rằng tim mình lúc đó co thắt dữ dội.

Giống như mỗi lần tra điểm thi hồi cấp ba, giống như cảm giác căng thẳng khi chờ tin trúng tuyển lúc tìm việc.

Hồ sơ khám bệnh ghi rõ bệnh nhân họ Tần, tên chỉ gồm một chữ hơi khó đọc, khớp với lời ông chủ Hà đã nói.

Nhưng không phải người mà Liên Húc nghĩ đến.

Trái tim đang đập dồn dập của cậu dần dần bình tĩnh lại, nhưng lại trống rỗng một cách kì lạ.

Người họ Tần rõ ràng có hàng nghìn hàng vạn, vậy mà chỉ cần nghe đến, cậu liền vô thức ôm lấy một tia hy vọng mong manh, thật sự quá ngốc.

Liên Húc khẽ lắc đầu cười, đóng cuốn sổ lại rồi đẩy về chỗ cũ, quay về bàn làm việc.

Kết thúc một ngày làm việc thì đã 10 giờ tối, trước khi kịp trở về ký túc xá ngủ, Liên Húc lại được phân công tiếp nhận một bệnh nhân mới, một vị khách du lịch “đáng kính” nghi bị ngộ độc, cần khám tận nơi ở khu nhà nghỉ gần biển.

Cậu làm thêm đến mức hoa cả mắt, tinh thần rệu rã đến độ chẳng buồn tranh cãi với viện trưởng Trần, kẻ chỉ biết xu nịnh, rằng vì sao lại là cậu đi, trong khi rõ ràng vẫn còn người rảnh hơn. Chỉ đành tê liệt ngồi xe đến khám bệnh, vì thái độ của người nhà bệnh nhân quá tệ, cậu bị sỉ vả một trận, lại nổi nóng thêm một trận nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc