Ngày 15 tháng 6.
Vừa qua nửa đêm, rõ ràng rất buồn ngủ, vậy mà Liên Húc cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Trời gần sáng, cậu thật sự không chịu nổi nữa, bèn hất chăn ngồi dậy, ngây người nhìn vào bóng tối mịt mùng một lúc. Sau đó mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra khỏi trạm y tế.
Trong sân của trạm y tế, đèn vẫn còn sáng, trên bệ cửa sổ chỉ có một bác sĩ trực, đang chống đầu dưới ánh đèn bàn, đầu lắc lư như sắp gục xuống mặt bàn.
Liên Húc không làm phiền người đó, chỉ đi thẳng về phía bên kia sân, rời khỏi từ cổng phụ.
Ông chủ Hà của nhà nghỉ là người thích tập thể dục buổi sáng, mà còn rất sớm nữa. Khi thấy Liên Húc ở ven biển, ông cười tươi tiến lại chào hỏi. Liên Húc chậm rãi bước tới, vừa đi men theo con đường, vừa chào hỏi xã giao.
“Lần đầu tiên nhà nghỉ lại kín phòng đấy.” Ông Hà đắc ý nói.
Liên Húc sờ túi áo, định rút điếu thuốc, nhưng cuối cùng chỉ lôi ra một hộp thuốc rỗng. Cậu ngượng ngùng mím môi, đáp: “Dạo này khách du lịch đông thật.”
Thấy vậy, ông Hà vội mở hộp thuốc, lắc lắc mấy cái ra hiệu cho Liên Húc lấy một điếu. Sau khi châm lửa ngậm vào miệng thì mơ hồ nói tiếp: “Hôm nay sáng sớm tôi đã bị gọi dậy, có một khách trọ hỏi tôi đường đến trạm y tế, hình như là bị thương.”
“Tôi chỉ đường rồi, nhưng cũng không biết người đó có tìm được không.”
Liên Húc khẽ cười: “Tên anh ta là gì, ông nói cho tôi biết đi, lát nữa tôi về xem có ghi chép lại không.”
“Ừm...” Ông Hà rít một hơi thuốc, khuôn mặt lẩn khuất sau làn khói, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Họ Tần.”
Ông Hà vỗ vai Liên Húc, nheo mắt lại như thể đang nhấm nháp cái họ này: “Tần, họ này ở chỗ này cũng hiếm gặp đấy.”
Động tác gạt tàn thuốc của Liên Húc khựng lại trong chốc lát, sau đó anh mỉm cười đồng tình: “Đúng là hiếm thật.”
“Tên cậu ta có hai chữ, nhưng chữ thứ hai hình như hơi khó đọc.” Ông Hà vẫn đang cố nhớ lại.
Không biết Liên Húc đang nghĩ gì – vừa như muốn nghe ra một cái tên, lại như có phần e ngại.
Ông Hà cuối cùng không nhớ ra nổi, khẽ thở dài một tiếng.
Liên Húc thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tàn thuốc trên tay cậu đã dài bị gió thổi rơi xuống.
Trầm mặc một lát, Liên Húc nói: “... Để tôi quay về hỏi thử.”
Tạm biệt ông Hà, tâm trạng đi ngắm bình minh của Liên Húc cũng tan biến, cảm giác như bị ai đó nhìn thấu, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Thứ cậu đang nắm trong tay cũng nóng lên từ trong ra ngoài, như thiêu đốt da thịt cậu.
Tần.
Cậu cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng gặp lại ai mang họ Tần.
Biển bắt đầu sáng bừng.
Liên Húc ngồi xuống gần đó, lắng nghe một nhóm sinh viên mới tốt nghiệp đến đây du lịch đang tán dóc chuyện trên trời dưới đất.
Mặt trời vàng óng rất nhanh đã nhô lên từ mặt biển, ánh sáng chan hòa giữa ranh giới trời và nước, chói lòa rực rỡ, hệt như nhiều năm về trước.
Chỉ là khi ấy, cậu chỉ mong trời mau sáng, chẳng còn tâm trạng để ngắm nhìn gì cả.
Ấy vậy mà người bên cạnh cậu khi đó lại vô tư, còn an ủi cậu, nói bình minh đẹp biết bao, bảo cậu đừng khóc nữa.
Nhưng thực ra lúc ấy... đã gần trưa rồi, không phải bình minh.
Liên Húc lắc đầu, cố xua tan những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu.
Mặt trời mọc thật ra rất nhanh, chỉ trong vài phút, mặt trời đã hoàn toàn nhô khỏi mặt biển, yên ổn treo lơ lửng trên bầu trời đang dần chuyển từ xám trắng sang xanh lam.
Ánh đèn đường hoàn toàn tắt hẳn, khách du lịch bên bờ biển cũng ngày một đông.