Chuyến Bay Nhiệt Đới

Chương 5: Vị khách liều mạng (2)

Trước Sau

break

Liên Húc thở dài, ngay cả cậu còn không dám chắc mình có thể đi ra được. Huống chi đối phương lại là một du khách hoàn toàn không có kinh nghiệm đi bộ đường dài trong rừng rậm.

Rất nhanh đã đến cửa rừng mưa, Liên Húc bật đèn pin, nhìn mấy chàng trai vạm vỡ đi về các hướng khác nhau.

Sau đó cậu chuyển hướng ánh sáng, soi sáng con đường phía trước mình, con đường đen tối và sâu hun hút.

Nếu nhớ không nhầm, tuyến đường này có thể băng qua khu rừng mưa.

Liên Húc kéo dây đeo vai của balo. Nếu người đó đúng là một du khách liều mạng, cậu hy vọng người đó đã băng qua con đường này để đến bờ biển, để cậu có thể đưa người đó quay về.

Đèn pin công suất cao quét kỹ mọi nơi đã đi qua, Liên Húc căng thẳng cao độ mà quan sát. Bởi nếu gặp phải động vật, nhất là những loài có độc...

Đèn pin công suất cao lia khắp mọi nơi họ đã đi qua, Liên Húc căng thẳng tột độ quan sát kỹ từng chỗ một, nếu gặp phải động vật, đặc biệt là loài có độc, cậu cần nhận diện và tránh đi trước.

Ước chừng khoảng một tiếng sau, ánh đèn pin của Liên Húc lia đến một đôi mắt.

Cậu lập tức khựng lại, thậm chí hơi thở cũng theo bản năng mà trở nên nhẹ bẫng.

Theo trí nhớ của Liên Húc, cậu chưa từng “băng qua” khu rừng này vào ban đêm. Lần duy nhất là một hôm tâm trạng cậu không tốt, đi vào trung tâm rừng nhiệt đới để vẽ tranh, khi ra ngoài thì trời mới vừa sẩm tối, vẫn chưa đến khuya, không kinh khủng như hôm nay.

Dù là vậy, hôm ấy cậu vẫn bị một con rắn lớn cắn để lại vết máu dài trên cánh tay.

Vậy nên, Liên Húc cũng có chút sợ hãi.

Nhưng cậu cắn răng bóp mạnh bên đùi, lúc này không thể để bản thân sợ hãi được.

Nếu cậu không đi vào, thì người bên trong sẽ không thể ra ngoài.

Liên Húc cố gắng trấn tĩnh, từ từ di chuyển đèn pin, sau khi xác nhận thứ bất động trên thân cây cách đó 3m là một con Kỳ Đà Gino khổng lồ, trái tim đang đập loạn nhịp mới dần bình tĩnh lại.

Một sinh vật xinh đẹp có màu sắc rực rỡ, chiều dài chưa tới nửa mét, đang yên ổn nằm nghỉ.

Liên Húc giữ khoảng cách với nó, vừa bước đi cẩn trọng vừa cố ý phát ra một ít tiếng động, con Kỳ Đà cảm nhận được sự hiện diện của con người, thì từ từ bò đi.

Liên Húc không nghỉ ngơi, tiếp tục tiến sâu vào rừng mưa.

Ở vùng nhiệt đới, khoảng hơn 5 giờ sáng trời bắt đầu hửng nắng, nhân lúc trời chưa sáng hẳn, Liên Húc mới dừng lại nghỉ một chút.

Lúc này còn chưa tới 5 giờ, đã không còn tối như khi vừa mới ra khỏi nhà, nhưng cậu không dám lơ là cảnh giác.

Đặc biệt là ở hướng 3 giờ, rất nhanh vang lên một tiếng động không nhỏ.

Liên Húc lập tức đứng bật dậy.

Đó là tiếng giẫm lên bùn đất và lá cây, không quá nặng, có nhịp điệu — nghe như một loài động vật hoang dã cỡ lớn nào đó.

Quần đảo Mạnh Hi không có tiền lệ người từng chạm trán động vật hoang dã cỡ lớn, nhưng điều này không có nghĩa là thật sự không tồn tại. Huống hồ hiện giờ Liên Húc đang đi một mình, nếu gặp phải thì gần như đồng nghĩa với cái chết.

Liên Húc cảm thấy sau lưng mình toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Đèn pin ánh sáng mạnh chậm rãi lia theo mặt đất về phía phát ra âm thanh.

Bởi độ phản chiếu màu sắc cao, ngay khoảnh khắc ánh sáng tiếp xúc với vật thể, Liên Húc theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc