Thẩm Vị Ảnh thành thân rồi, đêm tân hôn, đôi mắt của phu lang sáng lấp lánh nhìn nàng, trông vô cùng ngoan ngoãn. “Chàng tên là gì?” “…” “Chàng đói không?” “…” “Chúng ta đi ngủ đi?” “…” Thẩm Vị Ảnh: [Phu lang này chẳng lẽ là người câm sao!] Sau đó nàng mới biết phu lang không phải câm, mà là… một tiểu ngốc tử! Thẩm Vị Ảnh một phen gặp nạn, được nhà giàu số một Lương Châu là Vệ gia chủ ra tay cứu giúp. Không ngờ Vệ gia chủ lại hiệp ân báo đáp (dùng cớ báo đáp để ép buộc), muốn nàng phải ở rể Vệ gia. Để báo ân, Thẩm Vị Ảnh đồng ý. Đến đêm động phòng, nàng mới biết Vệ gia tiểu công tử là tên ngốc, chuyện đã đến nước này, nàng cũng đành chấp nhận. Không nghĩ tới tên ngốc tử này, về sau lại dám mang theo cốt nhục của nàng mà bỏ chạy. Đến khi gặp lại, y còn định mang theo hài tử của nàng gả cho người khác. Thẩm Vị Ảnh hừ lạnh một tiếng: [Chàng đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?] … Dân chúng Lương Châu ai nấy đều biết Vệ gia không có nữ nhi, chỉ có một nhi tử, thuở nhỏ lại bị sốt cao làm hỏng não, trở nên ngây dại. Dân chúng Lương Châu đều nói Vệ gia không có người nối nghiệp, sớm muộn cũng xong rồi. Về sau Vệ gia chiêu một nữ tế, bá tánh lắc đầu thở dài: [Vệ gia sau này còn chưa biết sẽ mang họ gì nữa, Vệ gia coi như xong.] Thế nhưng chính Vệ gia bị bá tánh cho là “xong rồi” ấy, lại trăm năm sau vẫn sừng sững không đổ.