Phu Lang Của Ta Là Một Tên Ngốc (Nữ Tôn)

Chương 3

Trước Sau

break

Bịch! Thẩm Vị Ảnh bị y đẩy văng xuống giường, ngã xuống mặt đất phát ra một tiếng động rõ to.

Lần thứ hai rồi, tiểu phu lang này của nàng ra tay thật không nương tình chút nào. Thẩm Vị Ảnh giả vờ như vừa mới tỉnh, nàng ngồi dậy bên cạnh giường, một tay xoa xoa hông, nhìn về phía Vệ Bá Ngọc.

Thấy nàng nhìn mình, Vệ Bá Ngọc có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Giờ mới biết sợ nàng sao?

Thẩm Vị Ảnh không định vì cái vẻ chột dạ kia mà bỏ qua cho y. Nàng đặt tay lên giường, chống cằm hỏi với vẻ không vui: "Chàng đẩy ta làm gì?"

Vệ Bá Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nàng chắn đường ta!" Rồi y chợt nhớ ra đây là giường của mình, tại sao y phải sợ nàng? Thế là lập tức lấy lại tự tin, đầu cũng dám ngẩng lên nhìn thẳng Thẩm Vị Ảnh, tức giận nói: "Đây là giường của ta!"

Nhìn rõ sự thay đổi sắc mặt của y, nếu không phải vì muốn lừa y, Thẩm Vị Ảnh đã sớm nhịn không được mà cười phá lên rồi. Cái người đơn thuần (ngốc nghếch) này thật chẳng giấu được tâm sự gì, chỉ nhìn biểu cảm là có thể đoán được rành mạch tâm tư của y.

Nhưng chính vì thế mới thú vị, không phải sao?

Ở trong cung đã gặp quá nhiều đám tiếu diện hổ (cười giả tạo) rồi, đến trêu chọc tiểu tử ngốc này cũng không tệ.

Thẩm Vị Ảnh lý thẳng khí mạnh vặn lại y: "Đây là giường của chàng, vậy chàng đã hỏi nó có đồng ý chưa? Hơn nữa, dù là giường của chàng thì chàng có thể đẩy người khác như vậy sao?"

Nghe nàng nói thế, Vệ Bá Ngọc cũng nghĩ lại, dường như y chưa từng hỏi qua chiếc giường, vậy phải hỏi làm sao để cái giường chịu theo y đây?

Nhìn y đang nghiêm túc đắn đo suy nghĩ, Thẩm Vị Ảnh chỉ muốn đỡ trán, trọng điểm của nàng có phải cái đó đâu?

Quả nhiên mạch não của người ngốc là không giống người thường.

Để y không tiếp tục nghĩ lệch đi, nàng đành phải kéo y quay lại: "Này, chàng đẩy ta ngã bị thương rồi, chàng định bồi thường cho ta thế nào đây!"

Bị nàng ngắt lời, Vệ Bá Ngọc quả nhiên không còn nghĩ về chuyện cái giường nữa, y tò mò nhìn về phía Thẩm Vị Ảnh.

Thấy y nhìn qua, Thẩm Vị Ảnh lập tức bày ra bộ dạng đau đớn, miệng còn rên rỉ: "Suỵt… Đau quá!"

Vệ Bá Ngọc nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, thật sự nghiêm trọng thế sao? Trước đây y cũng từng ngã xuống, có đau đâu nhỉ.

"Đau quá, e là gãy xương rồi." Gương mặt Thẩm Vị Ảnh càng lộ vẻ thống khổ hơn.

Thấy nàng đau đớn như vậy, Vệ Bá Ngọc tin ngay. Trước đây y chỉ bị xước da một chút đã thấy rất đau, nàng khó chịu như thế chắc chắn là bị thương nặng lắm.

Y bước xuống giường, đi đến trước mặt Thẩm Vị Ảnh định đỡ nàng dậy. Thẩm Vị Ảnh không từ chối, mượn lực của y mà ngồi lên giường.

"Xin lỗi, ta không cố ý." Vệ Bá Ngọc thấp giọng xin lỗi nàng, trong giọng nói thoang thoảng tiếng nấc nghẹn như sắp khóc.

Thẩm Vị Ảnh sững người, hình như nàng đùa quá trớn rồi. Nàng chỉ muốn trêu y một chút, chứ không muốn làm người ta khóc!

Nghĩ đến những cảnh tượng nam tử một khi đã khóc thì dỗ dành thế nào cũng không xong trong mấy cuốn sách trước đây, Thẩm Vị Ảnh cảm thấy đau đầu vô cùng.

Nàng dứt khoát đẩy Vệ Bá Ngọc ra, vội vàng đứng bật dậy: "Chàng nhìn xem, ta không sao rồi, ta khỏi rồi!" Ý ngoài lời chính là chàng đừng có khóc!

Vệ Bá Ngọc ngơ ngác nhìn nàng, thấy nàng thật sự đã khỏe lại, không còn khó chịu như lúc nãy nữa thì cũng vui mừng khôn xiết. Y chỉ thấy nàng thật lợi hại, thoắt cái đã khỏi hẳn, hoàn toàn không hề nghĩ tới việc mình bị lừa.

Thẩm Vị Ảnh nhìn thấy người trước mắt đang chân thành vui mừng cho mình, trong lòng thoáng chốc dâng lên cảm giác tội lỗi, nàng hơi quay mặt đi chỗ khác.

"Mau dậy sửa soạn thôi! Lát nữa còn phải đi dâng trà nữa."

Hạ nhân bên ngoài nghe thấy động động tĩnh liền lên tiếng hỏi han: "Tiểu thư, công tử đã dậy chưa ạ? Nô tài xin phép vào hầu hạ."

"Vào đi!" Thẩm Vị Ảnh vốn không quen để người khác mặc y phục giúp mình, nhưng nàng nhìn tiểu phu lang ngốc nghếch vẫn đang ngồi đó, y ngốc như vậy chắc chắn không tự xoay xở được, đành phải cho người vào.

Tiểu thị bên ngoài bưng nước bước vào, người đi đầu định tiến lại giúp nàng cởi áo, Thẩm Vị Ảnh liền lên tiếng từ chối: "Không cần giúp ta, đi giúp công tử đi."

Tay tiểu thị khựng lại giữa chừng, thấp thỏm nói: "Bẩm tiểu thư, công tử không cho người khác mặc đồ cho mình, người thích tự mình làm ạ."

Tay đang mặc áo của Thẩm Vị Ảnh dừng lại, nàng quay đầu nhìn Vệ Bá Ngọc. Y quả thật đang thong dong tự mình mặc y phục, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng.

"Vậy ngươi lui xuống đi."

"Tuân lệnh."

Tiểu thị lui ra, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Vị tiểu thư ở rể này là người hiểu đạo lý. Đám hạ nhân bọn họ vốn dĩ luôn nơm nớp lo sợ gặp phải chủ tử ngang ngược khó chiều, nay thấy vị này thì yên tâm hơn nhiều.


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc