"Rầm…"
Cửa bị tông mở, Thẩm Vị Ảnh ngoảnh đầu lại nhìn, một chú chó nhỏ toàn thân trắng muốt chạy vào, thè lưỡi vẫy đuôi, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm phía sau nàng.
Thẩm Vị Ảnh quay đầu lại, người trước mặt nàng đột nhiên đứng dậy đẩy nàng một cái. Nàng nhất thời không để ý bị đẩy lảo đảo, định đưa tay ra kéo y lại.
Nhưng Vệ Bá Ngọc đã chạy đến trước mặt chú chó nhỏ, cúi người bế nó lên, reo hò vui sướng: "Bạch Bạch!"
Thẩm Vị Ảnh hơi ngượng ngùng hạ tay xuống. Hóa ra nàng còn chẳng bằng một con chó, nàng ở đây nói nửa ngày chẳng thấy y phản ứng gì, con chó này vừa đến y liền chịu mở miệng nói chuyện ngay.
Có điều, giọng nói của phu lang ngốc này nghe cũng thật êm tai, thanh thúy dễ nghe.
Một tiểu thị thở hổn hển chạy vào, vừa thấy Thẩm Vị Ảnh liền vội vàng quỳ xuống: "Là nô tài không trông coi kỹ nó, để nó quấy rầy tiểu thư và công tử, xin tiểu thư trách phạt."
Thẩm Vị Ảnh nhìn sang Vệ Bá Ngọc, y đang ôm chó nhỏ, tay vuốt ve lông cho nó, chó nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng y, thoải mái đến mức nhắm nghiền mắt lại.
Đến chó cũng được thoải mái thế sao?
Nàng nảy sinh tâm lý đối nghịch, không muốn chiều theo ý của một người một chó này: "Mang nó đi."
"Tuân lệnh." Tiểu thị đứng dậy định bế chó nhỏ trong lòng Vệ Bá Ngọc, nhưng y lại ôm thật chặt, không cho chạm vào.
"Công tử đưa Bạch Bạch cho nô tài đi, ngày mai người lại chơi với nó tiếp." Tiểu thị cuống cuồng không biết làm sao, chỉ có thể dỗ dành y.
Vệ Bá Ngọc vẫn cúi đầu lờ đi, y đã cả ngày không được gặp Bạch Bạch rồi, y không buông đâu.
Thẩm Vị Ảnh đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, nàng bước tới túm lấy gáy chú chó nhỏ nhấc bổng lên.
Bị nhấc khỏi nơi êm ái, chó nhỏ không vui vùng vẫy, quay đầu định cắn vào bàn tay đang xách nó. Ánh mắt Thẩm Vị Ảnh lạnh lẽo, chó nhỏ cảm nhận được người xách nó không phải hạng vừa, liền ỉu xìu cụp đầu xuống.
Chó nhỏ bị quăng vào lòng tiểu thị, tiểu thị vội vàng đỡ lấy rồi ôm nó lui ra.
Chú chó nhỏ trong lòng đã biến mất, Vệ Bá Ngọc không vui ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, đôi môi nhỏ chu lên: "Bạch Bạch!"
Thẩm Vị Ảnh khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn y: "Đứng dậy, đi ngủ."
Vệ Bá Ngọc cứ nhìn nàng như thế, không nhúc nhích.
Thẩm Vị Ảnh ngồi xổm xuống cho ngang tầm mắt y: "Muốn chó không?"
Vệ Bá Ngọc gật gật đầu, nhìn nàng một cách tội nghiệp: "Muốn Bạch Bạch!"
Thấy y chỉ nghe những lời mình muốn nghe, Thẩm Vị Ảnh cảm thấy nhức răng: "Muốn chó thì đi ngủ, không ngủ ngày mai ta làm thịt nó luôn!"
Vệ Bá Ngọc ấm ức nhìn nàng, thấy y vẫn chưa động đậy, Thẩm Vị Ảnh bồi thêm: "Nghe nói thịt chó ngon lắm đấy?"
Câu này y nghe hiểu, Vệ Bá Ngọc liếc nàng một cái đầy oán hận, không tình nguyện đứng dậy, chậm chạp bước về phía giường.
Thấy y lề mề như vậy, Thẩm Vị Ảnh mất sạch kiên nhẫn, nàng bước vài bước tới kéo mạnh y lên giường. Vệ Bá Ngọc vùng vẫy muốn ngồi dậy, Thẩm Vị Ảnh lườm một cái lạnh lùng, y liền im bặt.
Thẩm Vị Ảnh bật cười, đúng là giống hệt con chó kia, cả người cả chó đều nhát gan như nhau.
Đêm nay vốn là đêm tân hôn của nàng, xem ra bây giờ nàng chẳng thể làm được gì rồi.
Thế nhưng yên tĩnh không được bao lâu, Vệ Bá Ngọc lại cứ lăn qua lộn lại, Thẩm Vị Ảnh bị y làm cho không ngủ được, nàng xoay người đè lên người y, Vệ Bá Ngọc khó chịu đẩy nàng ra.
"Còn không ngủ ta sẽ ăn thịt chàng luôn đấy!"
Thẩm Vị Ảnh thả y ra rồi nằm xuống lại, lần này y quả nhiên đã ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ.
…
Khi trời còn chưa sáng rõ, sắc trời vẫn còn mông lung mờ ảo, Vệ Bá Ngọc đã tỉnh giấc. Tỉnh rồi y cũng chẳng buồn dậy, cứ thế ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào Thẩm Vị Ảnh.
Bị ánh mắt mãnh liệt như thế nhìn vào, sao Thẩm Vị Ảnh lại không nhận ra cho được? Nàng chỉ là không muốn đáp lại y, bèn tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngủ.
Vệ Bá Ngọc thấy nàng như vậy, chỉ tưởng nàng vẫn đang say giấc. Thế nhưng y muốn ra ngoài rồi, người này cứ nằm chắn ở đây thì y phải làm sao mà đi ra?
Vệ Bá Ngọc nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ biện pháp. Sau một hồi xoay xở, y vẫn quyết định gọi nàng nhường đường. Đây là giường của y, y đã cho nàng ngủ nhờ một đêm rồi!
Vệ Bá Ngọc dè dặt đưa tay ra, ngón tay rõ từng khớp xương chọc nhẹ vào eo Thẩm Vị Ảnh. Vùng eo vốn là điểm nhạy cảm của nàng, cái chọc bất thình lình này khiến nàng suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Cố gắng kiểm soát biểu cảm trên gương mặt, Thẩm Vị Ảnh tiếp tục giả ngủ. Nàng cũng muốn xem xem tiểu phu lang ngốc nghếch này còn có thể nghĩ ra cách gì nữa.
Lại chọc thêm vài cái, Vệ Bá Ngọc ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ảnh, thấy nàng vẫn bất động, ngủ rất yên lành.
Y bắt đầu không vui, hai cánh môi mỏng mím chặt. Y thu ngón tay về, dựng đứng hai lòng bàn tay hướng về phía eo nàng, dồn lực đẩy mạnh một cái.