Phu Lang Của Ta Là Một Tên Ngốc (Nữ Tôn)

Chương 1

Trước Sau

break

Trong thành Lương Châu, phố xá khua chiêng gõ trống vô cùng náo nhiệt, bá tánh nườm nượp chen chúc nhau đổ dồn về một hướng.

Dân chúng vây quanh xem náo nhiệt cũng bàn tán xôn xao: "Không ngờ Vệ gia chủ thật sự kén rể!"

"Ai nói không phải chứ? Chẳng rõ nữ tử kia sao có thể cam chịu phu lang là một tên ngốc!"

"Haizz~ Vệ gia không có nữ nhi, Vệ tiểu công tử lại là một tên ngốc, giờ còn kén rể, sau này Vệ gia này chưa biết chừng sẽ đổi sang họ gì đâu?"

Những người xung quanh nghe vậy đều vô thức lắc đầu, Vệ gia này phen này coi như xong rồi!

Trong khi đó, hai nhân vật chính trong lời bàn tán của mọi người đang ở trong tân phòng Vệ phủ, bốn mắt nhìn nhau. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, khụ khụ — Thẩm Vị Ảnh nắm tay thành quyền đặt trước miệng khẽ ho một tiếng để che giấu sự lúng túng.

"Chàng tên là gì?"

"…"

Đúng vậy, người trước mặt tuy là phu lang của nàng, nhưng đây lại là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Nàng vì bị kẻ thù truy sát mà rơi xuống vách núi, tình cờ được Vệ gia chủ đang đi buôn cứu mạng. Nàng muốn báo ân, mà Vệ gia chủ lại đưa ra yêu cầu muốn nàng làm người ở rể.

Thuộc hạ không rõ tung tích, kẻ truy sát vẫn đang lùng sục, hiện tại nàng không còn nơi nào để đi, suy nghĩ một lát nàng liền đồng ý.

Người trước mắt dung mạo cực kỳ diễm lệ, dưới sắc đỏ của hỉ phục, làn da y hiện lên trắng ngần như tuyết. Đôi mắt sáng lấp lánh của y đang nhìn nàng, đôi môi mỏng tô son dưới ánh nến lung linh tỏa sáng, khiến người ta không kìm được muốn hôn lên đó một cái.

Thẩm Vị Ảnh vội vàng dời mắt đi, sợ bản thân mạo phạm tiểu phu lang. Lúc trước khi Vệ gia chủ bảo nàng làm người ở rể, nàng còn tưởng Vệ tiểu công tử hẳn phải có dung mạo xấu xí khó coi, chẳng ngờ Vệ tiểu công tử lại tuyệt sắc đến nhường này.

Đợi thêm hồi lâu, phu lang vẫn không có hồi đáp. Thẩm Vị Ảnh nghĩ là y không muốn trả lời, lại nghĩ nam tử xuất giá đều phải bận rộn cả ngày, có lẽ y vẫn chưa ăn gì, liền nhịn không được hỏi thêm: "Chàng đói không? Có muốn ăn chút gì không?"

"…”

Nàng nhìn phu lang, y vẫn mỉm cười nhìn nàng, nhưng tuyệt nhiên không đáp lời.

Thẩm Vị Ảnh có chút nghi hoặc, trong lòng cảm thấy lạ lùng, lại thử lên tiếng: "Vậy chúng ta đi ngủ nhé?"

"…"

Phu lang vẫn như một bức họa ngồi bên mép giường, nhìn nàng mà không có phản ứng gì.

Thẩm Vị Ảnh bắt đầu suy đoán, không nói lời nào lại còn phải kén rể, lẽ nào tiểu phu lang này của nàng là một người câm?

Mọi hành vi đều đã có lời giải thích hợp lý, Thẩm Vị Ảnh thấy hơi tiếc nuối, tiếc là không được nghe phu lang nũng nịu gọi nàng một cách dịu dàng.

Vài giây sau, nàng lại nhẹ lòng, dù sao phu lang của nàng cũng rất đẹp, nhìn thôi cũng thấy vui mắt rồi.

"Cốc cốc…"

Tiếng gõ cửa tân phòng vang lên, kẻ nào lại không biết nhìn sắc mặt như vậy, lại đến quấy rầy vào lúc này, xem ra sau này phải lập quy củ lại cho đám hạ nhân mới được.

Dù trong lòng không vui, Thẩm Vị Ảnh vẫn cất giọng như thường lệ: "Vào đi."

Tiểu thị cúi đầu đi vào, sợ nhìn thấy cảnh không nên thấy: "Thẩm tiểu thư, gia chủ phái tiểu nhân đến nhắn với người một lời."

"Ừm, Vệ gia chủ nói gì?"

Tiểu thị thận trọng ngước đầu lên: "Gia chủ nói, tiểu công tử khi nhỏ vì một trận bệnh mà sốt hỏng não, bất đắc dĩ bà ấy mới đưa ra hạ sách này, mong Thẩm tiểu thư rộng lòng lượng thứ."

Tiểu thị nói xong lại cúi đầu xuống. Thẩm Vị Ảnh không nói gì, trong phòng im lặng như tờ. Tiểu thị có chút căng thẳng, sợ bị chủ tử giận lây, dù sao chuyện này cũng chẳng mấy ai chấp nhận nổi, hắn ngay cả thở cũng nhẹ đi nhiều.

Mãi lâu sau, Thẩm Vị Ảnh mới nói: "Ngươi lui xuống đi."

Tiểu thị thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hành lễ xong liền vội vàng rời đi, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị giữ lại trút giận.

Thẩm Vị Ảnh bước đến trước mặt Vệ Bá Ngọc, y vẫn bất động như cũ, giống như người mà tiểu thị vừa nhắc đến không phải là y vậy.

Thẩm Vị Ảnh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tin tốt là phu lang nàng không câm, tin xấu là phu lang của nàng là một tiểu ngốc tử.

Chuyện đã rồi, nàng còn có thể làm sao đây, cuộc hôn nhân này cuối cùng cũng là do chính nàng đã đồng ý.

Nàng đưa tay nâng cằm Vệ Bá Ngọc lên, y cũng không tranh cãi hay quấy khóc, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm: "Này, không phải ngươi biết nói sao? Vậy nói một câu ta nghe xem."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc