Phu Lang Của Ta Là Một Tên Ngốc (Nữ Tôn)

Chương 4

Trước Sau

break


Thẩm Vị Ảnh mặc xong y phục, rửa mặt chải chuốt xong xuôi lại đợi Vệ Bá Ngọc một lát. Chờ y chuẩn bị xong, hai người mới cùng đi đến viện chính.

Hạ nhân dẫn đường phía trước, Vệ Bá Ngọc và Thẩm Vị Ảnh theo sau. Những dải lụa đỏ trang trí hôn lễ hôm qua vẫn chưa gỡ xuống, cả Vệ phủ tràn ngập sắc khí vui tươi.

Thẩm Vị Ảnh nhân lúc này quan sát Vệ phủ. Đình đài lầu các, sơn thủy hữu tình, cái gì cũng đều là hạng nhất, Vệ phủ này quả thực giàu nứt đố đổ vách.

"Tiểu thư, công tử, đã đến nơi rồi." Tiểu thị dẫn đường phía trước dừng lại.

"Ừm." Thẩm Vị Ảnh gật đầu, định dắt Vệ Bá Ngọc đi vào.

"Thẩm tiểu thư…" Một tiếng gọi vang lên từ phía sau.

Người đi tới thở hổn hển, có thể thấy đã có tuổi. Người đó lau mồ hôi, vừa thở dốc vừa nói: "Thẩm tiểu thư, lão nô là Chu quản gia của Vệ phủ."

Thẩm Vị Ảnh khẽ gật đầu: "Chu quản gia."

"Lão nô vốn định đi báo cho tiểu thư đừng qua đây nữa. Gia chủ đã ra ngoài chạy buôn rồi, không ngờ lại đi lỡ mất với tiểu thư."

Chu quản gia cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng xem nàng có điều gì không vui hay không. Mới ngày thứ hai đã đi chạy buôn, còn có thể vì lý do gì? Chẳng qua là vì gia chủ tự biết mình đuối lý, không dám đối diện với Thẩm tiểu thư nên mới lánh đi, quăng cái đống hỗn độn này cho bà.

"Ta biết rồi." Thẩm Vị Ảnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, dắt Vệ Bá Ngọc quay về.

Chu quản gia nhìn bóng lưng của đôi trẻ xứng đôi vừa lứa đi xa mà lòng đầy an ủi. Nếu tiểu công tử vẫn còn bình thường, chắc chắn sẽ là đệ nhất công tử của thành Lương Châu này, người cầu thân phái xếp hàng dài, thậm chí cung đình cũng vào được, đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi!

Đến khi bóng dáng bọn họ khuất hẳn, bà mới sực tỉnh, phải nhanh chóng viết một phong thư báo cho gia chủ biết rằng tiểu thư và công tử rất hòa thuận mới được.

Sau khi cho hạ nhân lui xuống, hai người đi trên hành lang uốn lượn chín khúc như ruột dê. Tâm tình của Thẩm Vị Ảnh không tệ, vừa đi vừa thong thả ngắm những khóm hoa trồng dọc hai bên hành lang, còn Vệ Bá Ngọc thì mang vẻ mặt u oán, lặng lẽ theo sau nàng.

Sự không vui trên gương mặt Vệ Bá Ngọc, đến cả hạ nhân đứng cách rất xa cũng cảm nhận được. Thỉnh thoảng bọn họ lại đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía này, muốn biết rốt cuộc tiểu công tử đã xảy ra chuyện gì. Phải biết rằng ngày thường, trên mặt tiểu công tử chỉ có nụ cười bất biến suốt bao năm, ai nói gì y cũng chẳng nghe lọt tai, chỉ ngơ ngác vô tội nhìn người ta.

Mà giờ đây, trên mặt tiểu công tử lại xuất hiện oán niệm. Thẩm Vị Ảnh này quả thật lợi hại, biết đâu nàng còn có thể chữa khỏi cho tiểu công tử.

Trong phủ, mọi người đều mang tâm tư riêng, âm thầm suy đoán.

Vệ gia là phú thương lớn nhất thành Lương Châu, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng hào phóng. Vệ gia chủ đa phần thời gian đều ở bên ngoài buôn bán, trong phủ cũng chỉ có một vị chủ tử là Vệ tiểu công tử. Tiểu công tử lại là người ngốc nghếch, hầu hạ trong Vệ phủ so với những phủ đệ khác nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhìn thấy cảnh này, bọn họ tự nhiên mang theo lòng cảm kích, mong tiểu công tử sớm ngày khá lên.

Thẩm Vị Ảnh vẫn làm như không thấy gì, tự mình đi, tự mình ngắm. Oán niệm của Vệ Bá Ngọc cũng như ánh mắt của hạ nhân, nàng hoàn toàn không để tâm.

Mắt thấy sắp đi ra khỏi cổng lớn Vệ phủ, Vệ Bá Ngọc cắn răng một cái, chạy chậm đuổi theo Thẩm Vị Ảnh, đưa tay nắm lấy vạt áo nàng, khẽ khẽ kéo.

Thẩm Vị Ảnh dừng bước, cười tủm tỉm nhìn y. Soạt một tiếng, nàng mở chiếc quạt xếp trong tay, không biết lấy ra từ lúc nào, cây quạt nhẹ nhàng lay động trong tay nàng, trông thật đẹp mắt.

Từ xa nhìn lại, nữ tử dung mạo kiều diễm, thân hình cao gầy đứng thẳng như ngọc, tựa như người bước ra từ trong tranh. Ai nhìn cũng phải khen một câu: “Lang diễm độc tuyệt, thế gian không người thứ hai.”

Vệ Bá Ngọc cũng bị dáng vẻ ấy làm cho hoa mắt, ánh nhìn ngây dại dán chặt vào chiếc quạt đang lay động trong tay nàng.

Đối với dáng vẻ thất thần của y, Thẩm Vị Ảnh rất hài lòng. Ít ra cũng chứng minh nàng không xấu, ai lại ghét việc mình lớn lên đẹp chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị. —— Quách Mậu Thiến, Bạch Thạch Lang Khúc


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc