Lâm Nguyệt - một cô gái có tuổi thơ phủ kín bởi bóng tối. Bố mất sớm, mẹ tái hôn với người đàn ông tưởng hiền lành nhưng hoá ra là kẻ đồi bại. Từ năm mười ba tuổi, Nguyệt sống trong sợ hãi, bị bố dượng quấy rối mà không thể nói với ai. Ánh sáng duy nhất trong những năm tháng ấy là ước mơ được thoát khỏi địa ngục mang tên “gia đình” ấy chính là con đường đại học.
Khi vào đại học, Nguyệt như được hít thở bầu không khí của một thế giới khác. Ở đó, cô gặp Duy Khang - giảng viên hướng dẫn tận tâm, dịu dàng và là người đầu tiên khiến cô tin rằng trên đời vẫn có những người tốt. Anh trở thành “ánh sáng” trong cuộc đời u tối của cô, dù cô biết mình chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mang theo sự ngưỡng mộ lặng lẽ và biết ơn sâu sắc.
Ra trường, Nguyệt phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn. Mẹ mất, bố dượng vẫn ám ảnh đời cô. Trong lúc chống cự tuyệt vọng, cô vô tình khiến hắn thiệt mạng. Cái chết ấy giải thoát cho cô, nhưng cũng đẩy cô vào vòng lao lý. Trong phiên toà, Duy Khang xuất hiện - với tư cách người chứng nhận nhân phẩm cho cô. Anh vẫn là ánh sáng ấy, nhưng nay đã thuộc về người khác.
Những năm sau, Nguyệt sống lặng lẽ, mang trong tim căn bệnh và ký ức về người thầy năm xưa. Đến khi cái chết đến trong lặng thầm, người ta chỉ tìm thấy một lá thư chưa gửi:
“Em chưa từng nói, nhưng em đã từng rất yêu anh. Cảm ơn vì đã tồn tại, dù chỉ là trong ký ức của em.”
Vài tuần sau, Duy Khang nhận được thư – họ tìm thấy tên anh trong danh sách liên hệ của cô. Anh đọc, im lặng rất lâu. Vợ anh đặt tay lên vai, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Anh chỉ khẽ đáp:
“Một sinh viên cũ… đã mất rồi.” Rồi anh gấp thư lại, để vào ngăn kéo, không bao giờ mở ra lần nữa.
| Chương 1. Lặng trong thư viện | |
| Chương 2. Mảnh vỡ đầu tiên | |
| Chương 3. Người lạ trong nhà | |
| Chương 4. Cái chạm thoáng qua | |
| Chương 5. Cơn ác mộng bắt đầu |