Ánh Sáng Không Dành Cho Em

Chương 1. Lặng trong thư viện

Trước Sau

break

Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống chiếc bàn làm việc, ánh sáng trắng nhợt nhạt khiến cả không gian như phủ một lớp sương mỏng. Lớp bụi li ti trôi lơ lửng trong không khí, ánh lên trong luồng ánh sáng yếu ớt.

Lâm Nguyệt ngồi đó, lọt thỏm giữa những kệ sách cao vút, như một thực thể được kiến tạo từ sự tĩnh lặng.

Cô luôn đeo tai nghe, không chỉ là để nghe nhạc mà đó còn là một rào chắn âm thanh, một lá chắn tâm lý ngăn cô tiếp nhận bất cứ tiếng động nào từ thế giới bên ngoài: tiếng ho khan của ông lão đọc báo, tiếng sột soạt của trang giấy, tiếng hỏi han, giao tiếp. Cô đã học cách để khuôn mặt mình trở nên hoàn toàn rỗng, một lớp mặt nạ bằng sự thờ ơ được rèn luyện qua nhiều năm.

Hôm nay, như mọi ngày khác, thời gian trôi qua bằng tốc độ chậm chạp của kim giây. Lâm Nguyệt đưa tay nhận cuốn tiểu thuyết dày cộm từ một cậu học sinh, mắt không rời khỏi màn hình.

“Tên sách này… nghe nói kết thúc buồn lắm.” Giọng cậu sinh viên hơi lớn, làm cô giật mình. Cô khẽ gật đầu, đôi môi không nhúc nhích.

Cô đặt cuốn sách vừa được trả về kệ, động tác chậm rãi, gần như vô hồn. Cô đã quen với việc sống một mình giữa những câu chuyện của người khác. Còn bản thân cô thì chẳng có gì đáng để kể.

“Chị ơi?”

Một giọng nói trong trẻo bất ngờ xuyên qua từ tai nghe. Cô quay lại nhìn.

Đó là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi, mái tóc buộc hai bên, ôm một cuốn sách bìa cứng đã cũ. Đôi mắt to tròn của cô bé nhìn thẳng vào cô với sự tò mò, không hề e ngại.

“Chị giúp em đăng ký mượn cuốn sách này được không ạ?.”

Cô gật nhẹ, tháo tai nghe ra.

“Tên sách là gì?” Lâm Nguyệt hỏi, giọng nói khàn khàn như không được sử dụng.

“Công chúa đi tìm ánh sáng ạ.” Cô bé trả lời, đọc rõ ràng từng chữ.

Nghe thấy tên đó, Lâm Nguyệt đột ngột khựng lại. Cả cơ thể cô như bị đóng băng, mọi chuyển động dừng hẳn. Tim cô nhói lên một nhịp, như thể một sợi chỉ mỏng manh bên trong vừa bị kéo căng đến mức đứt.

“ Chị ơi?” Cô bé nghiêng đầu. “Chị không sao chứ ạ?”

Lâm Nguyệt cố gắng điều chỉnh nét mặt, đẩy lùi bức tường ký ức đang muốn sụp đổ.

“Không, chị không sao.” Cô đáp và bắt đầu làm thủ tục.

Cô cúi xuống, ngón tay run nhẹ trên bàn phím. Mỗi ký tự gõ ra đều như chạm vào ký ức. Công chúa đi tìm ánh sáng - cuốn truyện ngày bé bố từng đọc cho cô nghe, mỗi tối trước khi ngủ, giọng ông trầm ấm và dịu dàng như một lời ru

Cho đến cái ngày ông rời đi, và chẳng bao giờ quay lại, bỏ lại cô công chúa nhỏ bơ vơ giữa bóng đêm.

“Chị tên gì ạ?” Cô bé hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, không hề thúc giục, chỉ đơn thuần là tò mò.

Cô khựng lại. Đã lâu lắm rồi không có ai hỏi tên cô một cách chân thành đến vậy.

Cô nhìn cô bé. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh người bố hiền lành ùa về.

Cô bé vẫn kiên nhẫn đợi:

“Chị tên… Nguyệt.” Cô thì thầm, rồi nhanh chóng đeo tai nghe trở lại, tự nhốt mình vào lớp rào chắn âm thanh.

Sau khi làm xong thủ tục, cô bé đón lấy sách, cẩn thận ôm vào lòng

“Chị ơi, chị có đọc cuốn sách này chưa ạ? Bố em bảo, dù ở đâu, cũng phải tìm ra ánh sáng của mình.”

Lâm Nguyệt không trả lời. Cô bé vẫy tay tạm biệt:

“Tạm biệt chị nhé!”

Cô nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, khuất dần. Cô gục đầu xuống bàn, mái tóc đen dài che đi khuôn mặt trắng bệch.

“Sao bố không đưa con đi cùng? Sao bố lại bỏ rơi cô công chúa nhỏ của bố ở đây?”

Giọng cô nhỏ đến mức tan vào khoảng không.

Ngoài cửa sổ, nắng chiều đang tắt dần. Ánh sáng cuối ngày cũng yếu ớt len qua những tán cây, rơi xuống mặt bàn, nhạt nhòa đến mức gần như tắt lịm.

Ánh sáng ấy, mong manh, yếu ớt, hệt như phần niềm tin cuối cùng còn sót lại trong cô.

Nếu không có cô bé đó, không có cuốn sách ấy, hôm nay hẳn sẽ lại trôi qua như mọi ngày: lặng lẽ, vô nghĩa, và lạnh lẽo.

Nhưng giờ, một cánh cửa nào đó trong cô đã hé mở.

Và từ khe cửa đó, bóng tối, thứ đã nuốt chửng cô suốt bao năm, đang bắt đầu tràn về, mang theo vị đắng của quá khứ. Đồng thời, một tia sáng yếu ớt, nhỏ bé như đốm lửa, cũng bắt đầu le lói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc