Ánh Sáng Không Dành Cho Em

Chương 2. Mảnh vỡ đầu tiên

Trước Sau

break

Năm Lâm Nguyệt tám tuổi, thế giới của cô chính thức rạn nứt. Cô bé, lúc này, mới hiểu thế nào là mất mát, thế nào là sự ra đi vĩnh viễn, không một lời hẹn quay về..

Năm cô năm tuổi.

“Bố ơi, tại sao mình phải ngủ.” Cô dụi mắt, hỏi.

Bố cô - ông Lâm Minh, cười khẽ, giọng ấm áp:

“Vì giấc ngủ là lúc mình sạc lại năng lượng. Giống như siêu nhân cần nạp sức mạnh để còn bay cao, để còn chiến đấu. Con có muốn mai mình đi tìm kho báu không?”

“Có ạ!”

“Vậy thì con phải nhắm mắt lại. Bố sẽ canh giữ kho báu cho con.”

Vào lúc cô 6 tuổi.

Mỗi sớm mai đều vang lên câu nói thân thuộc, trầm ấm:

“Nguyệt ơi, dậy thôi con, nắng đã chạm tới giường rồi kìa.”

Bố cô vừa khẽ kéo rèm, vừa cười. Ánh sáng lùa vào, vàng ươm như mật. Cô dụi mắt, nhìn bóng ông in dài trên nền gạch. Ông có dáng người gầy, nhưng bờ vai lúc nào cũng vững như một bức tường nhỏ để cô có thể dựa vào.

“Bố kể chuyện hôm qua chưa hết mà.” Cô thường mè nheo.

“À, cô công chúa sao? Cô ấy đã học cách tự đi tìm ánh sáng rồi.”

“Như con hả bố?”

“Ừ. Nhưng ánh sáng của con, con phải từ tìm.”

Ông nói câu đó nhiều lần, đến mức cô tưởng đó chỉ là một phần trong truyện cổ tích. Sau này mới hiểu, những năm tháng sau cô phải đi một mình.

Đó là khung cảnh cuối cùng Lâm Nguyệt còn nhớ về sự bình yên

Buổi sáng định mệnh ấy, ánh nắng vẫn rót xuống sân, vàng óng trên những chậu hoa mười giờ mà ba cô từng trồng. Nhưng thay vì tiếng cười quen thuộc gọi cô dậy, trong nhà chỉ có tiếng sụt sùi khe khẽ, tiếng nhang cháy tí tách và tiếp dép lê lết chậm rãi của người lớn.

Nguyệt đứng sau nép cánh cửa phòng, đôi mắt tròn xoe nhìn tấm di ảnh đặt giữa bàn thờ. Bố đang cười trong tấm hình ấy, nụ cười hiền như nắng sớm. Nhưng trước mắt cô, chỉ còn khói hương nghi ngút và những lời chia buồn xa lạ. Mẹ cô, gào khóc đến ngất lịm, hàng xóm bu quanh căn nhà nhỏ.

“Khổ thân hai mẹ con, ông trời không có mắt…”

“Mới sáng còn thấy chú ấy, vậy mà giờ đã…”

“Con bé tội nghiệp quá, mới tám tuổi đã mất bố.”

Mẹ cô - bà Lệ, ngồi bên linh cữu chồng mình. Khuôn mặt bà trắng bệch, đôi mắt sưng húp, hốc hác. Cô tiến lại gần, kéo nhẹ vạt áo mẹ

“Mẹ, sao bố không dậy đi làm nữa?” Cô hỏi, giọng run.

 Mẹ cô siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe:

“Bố con đi xa rồi. Ở đó… bố sẽ không còn đau nữa.”

“Xa là ở đâu ạ?”

“Là nơi con chưa thể đến được.”

Cô nhìn vào khung ảnh, bàn tay nhỏ đặt lên lớp kính lạnh lẽo.

“Bố, con không khóc đâu. Bố dạy con không được khóc khi bố đi làm xa mà.”

Không ai trả lời. Chỉ có làn khói mỏng, lượn vòng rồi tan biếng vào không trung.

Bố cô bị tai nạn giao thông khi đang trên đường đi làm về. Cái chết đến nhanh chóng, không một lời trăn trối.

Lúc đó, Lâm Nguyệt không hiểu “đi xa” nghĩa là gì? Là như đi công tác? Cô chờ đợi, đêm nào cũng nằm ngửa, nhìn lên trần nhà, cố gắng giải mã câu đó. Cho đến một đêm, khi cô rón rén bước ra khỏi giường và thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn, không ăn, không khóc, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cô mới nhận ra sự thật đau lòng: bố sẽ không bao giờ về nữa.

Mảnh vỡ đầu tiên đã vỡ vụn trong tim Lâm Nguyệt. Sự mất mát tạo ra cái hố sâu hoắm, lạnh lẽo, mà không một lời an ủi nào có thể lấp đầy. Cô cảm thấy mình bị tách khỏi thế giới, nơi mà mọi gia đình khác vẫn còn trọn vẹn. Cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, mà là có mẹ ngay bên cạnh nhưng hai mẹ con không còn chia sẻ được thứ cảm giác ấm áp, vô điều kiện ấy nữa.

“Mẹ ơi.”

Cô gọi khẽ vào một đêm, khi cô nằm trong vòng tay mẹ.

“Gì hả con?” Giọng mẹ cô khô khốc, như tiếng lá khô.

“Bố có thấy con không?”

Mẹ cô im lặng một lúc, rồi ôm cô chặt hơn:

“Thấy chứ, bố luôn thấy con. Bố là một vì sao sáng nhất trên trời.”

Giờ đây, Lâm Nguyệt hiểu rằng ánh sáng đó đã tắt đi một nửa trong căn nhà này.

Sự mất mát không chỉ là sự vắng mặt của một người, mà là sự thiếu hụt của một hơi ấm, một vòng tay bảo vệ. Những kỷ niệm về bố, cách ông xoa đầu cô mỗi khi đạt điểm tốt, cách ông kiên nhẫn vá lại con búp bê bị rách, hay tiếng ho khan nhẹ nhàng của ông trước khi đi ngủ, giờ đây trở thành những chiếc kim nhỏ đâm vào tim cô, vừa ấm áp vừa đau đớn.

“Bố ơi, con nhớ giọng bố khi nói chúc ngủ ngon.” Cô thì thầm vào khoảng không.

Cô bắt đầu tự tạo thế giới nhỏ bé của mình.

Cô lao vào đọc sách. Sách là nơi những câu chuyện không bao giờ kết thúc, nơi những người cha luôn mạnh mẽ và không bao giờ rời bỏ con cái. Cô vẽ. Vẽ những điều bố đã kể, vẽ nụ cười của bố, vẽ cả một bầu trời đầy sao mà cô tin rằng bố đang nhìn xuống. Những niềm vui nhỏ nhoi này là những miếng băng keo tạm bợ, dán hờ lên vết nứt trong tâm hồn.

“Nguyệt, con lại ngồi thừ ra đấy à? Lo làm bài tập đi, đừng vẽ vời nữa.” Giọng mẹ cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi khó giấu.

Bà Lệ - một người phụ nữ mảnh dẻ nhưng cứng rắn, đã cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng sự bận rộn. Bà làm việc nhiều hơn, nói chuyện ít hơn, và nụ cười cũng trở nên nhạt nhòa, không còn rạng rỡ như hồi bố cô còn sống. Cô hiểu mẹ đang đau, nhưng sự cô đơn của bà lại nhân đôi nỗi cô đơn của chính cô.

Lâm Nguyệt đặt cọ xuống, màu nước xanh lam vẫn còn ướt trên giấy. Cô đang vẽ một người đàn ông đứng dưới tán cây, khuôn mặt không rõ ràng, nhưng vóc dáng thì thân thuộc đến nao lòng.

“Con làm xong rồi, mẹ. Con chỉ đang… vẽ bố thôi.”

Bà Lệ thở dài, tiến lại gần, ôm nhẹ cô vào lòng. Hơi ấm của mẹ là thật, nhưng nó không thể che giấu được sự thật rằng thế giới của hai mẹ con đã mất đi một nửa trọng lực.

“Bố sẽ không muốn thấy con buồn mãi đâu.” Bà nói, giọng khàn đi.

Lâm Nguyệt ngước nhìn mẹ, đôi mắt ngây thơ nhưng chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

“Con không buồn. Con chỉ đang tự hỏi… liệu mình có thể giữ bố lại trong trí nhớ mãi mãi không.”

Một đêm, cô mơ thấy bố. Ông ngồi bên mép giường, khẽ đặt tay lên tóc cô, mỉm cười:

“Con gái của bố lớn rồi. Đừng khóc nữa, được không?”

“Bố đừng đi nữa.”

“Bố phải đi, nhưng con sẽ luôn có bố trong tim.”

Khi tỉnh dậy, cô thấy gối mình ướt đẫm nước mắt.

Và nỗi cô đơn, như một cái bóng không mời mà đến, đã chính thức trở thành người bạn đồng hành thầm lặng của Lâm Nguyệt.

Cô nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa ngoài sân, và cảm thấy mình là một hành tinh trôi dạt, bị tách khỏi quỹ đạo ấm áp. Mảnh vỡ đã tạo nên vết sẹo đầu tiên, vĩnh viễn thay đổi quỹ đạo sống của Lâm Nguyệt. Cô bắt đầu học cách trưởng thành sớm hơn cái tuổi hồn nhiên của mình. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc