Ánh Sáng Không Dành Cho Em

Chương 3. Người lạ trong nhà

Trước Sau

break

Bốn năm sau cái chết của bố, căn nhà của Lâm Nguyệt không còn im lặng như trước. Nhưng sự ồn ào mới lại mang đến nỗi cảm giác khó chịu khác, giống như một đôi giày đang cố bước đi trong không gian chật hẹp, tạo ra những tiếng cọt kẹt khó chịu trong tâm hồn cô. Lâm Nguyệt, mười hai tuổi, đang ở giai đoạn bước vào tuổi dậy thì với những cảm xúc rối bời và mọi thứ càng trở nên phức tạp hơn khi mẹ cô quyết định tái hôn.

Người đàn ông ấy tên là Cường. Hắn có dáng người cao ráo, khuôn mặt mang một nụ cười luôn thường trực trên môi, loại nụ cười cố gắng xoa dịu. Hắn xuất hiện với đầy đủ sự quan tâm, những món quà nhỏ xinh và những lời ngọt nào, dịu dàng. Cô nhìn người đàn ông xa lạ này bằng ánh mắt cảnh giác của một con thú nhỏ bị xâm phạm lãnh thổ.

“Nguyệt, con ra đây chào chú Cường đi con.”

Mẹ cô nói, giọng bà mang theo một chút vui mừng và cũng có cả sự cầu khẩn. Cô biết, mẹ đang cố gắng. Mẹ gầy đi nhiều kể từ khi cha cô mất và cô cảm thấy rõ những nếp nhăn nhỏ hằn sâu trên khoé mắt bà.

“Cháu chào chú.” Cô nói.

Cường cúi người, nở nụ cười nhân hậu.

“Nguyệt đây à? Chú nghe mẹ cháu kể nhiều về cháu lắm rồi.” Cường nói, giọng trầm ấm. Hắn xoa đầu cô. Cô giật mình né đi một chút.

Bà Lệ nhanh chóng nói:

“Con bé hơi nhát một chút, anh thông cảm.”

“Không sao. Chú có mua cho cháu một hộp màu nước mới này. Chú thấy tranh cháu vẽ rất đẹp.”

“Cảm ơn chú.” Lâm Nguyệt lí nhí, không nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô nhận lấy, nhưng bàn tay cô hơi run. Cường có vẻ ngoài quá hiền lành, sự quan tâm của hắn có phần quá mức chu đáo, khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Bà Lệ nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin, mong con gái cư xử lễ phép hơn. Ánh mắt đó khiến Lâm Nguyệt đau lòng. Cô hiểu mẹ đang cô đơn, mẹ cần một chỗ dựa. Mẹ đã chịu đựng quá lâu cái sự im lặng và trống trải. Nhưng việc chấp nhận Cường đồng nghĩa với việc chấp nhận rằng hình bóng của bố cô sẽ dần mờ nhạt đi. Đó là sự phản bội ký ức.

“Nguyệt, con coi chú Cường như một người bạn được không? Chú ấy rất tốt.” Bà lệ nói với cô khi Cường đi vào bếp lấy nước.

Cô quay lại hỏi Bà Lệ:

“Mẹ có thấy vui không ạ?”

Bà Lệ khẽ thở dài, xoa mái tóc cô:

“Mẹ vui, Nguyệt ạ. Nhưng mẹ vui hơn nếu con cũng chấp nhận chú ấy.”

Lời nói đó như một viên đá tảnh  lên vai Lâm Nguyệt. Cô cảm thấy mình phải hi sinh cảm xúc cá nhân để mua lại nụ cười cho mẹ. Thế là cô bắt đầu diễn kịch. Trong bữa cơm, Lâm Nguyệt cố gắng ăn hết phần thức ăn Cường gắp cho. Cô cố gắng trả lời những câu hỏi về trường học một cách ngắn gọn nhưng không quá cộc lốc. Cô tạo ra một khoảng cách an toàn, nhưng đủ để Cường và mẹ thấy rằng cô đang cố gắng.

Buổi tối đầu tiên sau khi Cường dọn đến, bữa cơm tối diễn ra trong bầu không khí yên lặng đầy áp lực.

“Nguyệt chẳng phải con thích ăn món này sao? Chú Cường nấu món canh chua này rất ngon, thử xem con.” Bà Lệ nói, cố gắng làm cầu nối giữa hai người.

“Vâng.” Cô đáp cụt lủn, chỉ tập trung vào đĩa cơm của mình.

Cường đặt đũa xuống, nhìn cô với vẻ ân cần.

“Nguyệt, chú biết cháu vẫn còn nhớ bố. Và chú hiểu cháu cần thời gian để quen với chú. Cháu đừng lo lắng gì cả. Chú không phải là bố cháu, chú biết điều đó. Chú chỉ muốn làm một người bạn, người sẽ chăm sóc cho mẹ cháu và cháu thôi. Được không?”

Lâm Nguyệt ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Cường. Đôi mắt hắn chân thành, không có vẻ gì là giả dối. Lời nói của hắn chạm đúng vào nút thắt trong lòng cô. Cô bối rối. Cô muốn tin vào sự chân thành đó, cô muốn có một người đàn ông bảo vệ mẹ và cô. Nhưng một phần sâu thẳm trong cô thì thầm: “Đừng tin. Đây là người lạ.”

“Vâng, cháu hiểu.”

Một buổi tối, Cường sửa giúp cô cái kệ sách bị lung lay. Hắn làm rất tỉ mỉ, khác hẳn với sự vụng về của bố cô khi xưa.

“Xong rồi, con gái.” Cường đưa tay lên, định xoa đầu cô,

Khoảnh khắc đó, cô rụt người lại một cách vô thức. Sự cảnh giác bên trong cô bật lên như một chuông báo động. Cô nhìn bàn tay hắn, rồi lại nhìn nụ cười của hắn. Cường có vẻ ngoài hiền lành, hắn  luôn nói những lời tử tế và không bao giờ quát mắng. Hắn hoàn hảo đến mức đáng ngờ.

Cường hiểu ý, hắn cười gượng, rồi rụt tay về, đặt nói vào túi quần.

“Xin lỗi cháu.”

“Dạ, không sao ạ.” Lâm Nguyệt cố gắng giữ nét mặt bìn thản.

Bà Lệ bước vào, thấy cảnh tượng đó, bà thở dài.

“Nguyệt, sao con lại vô tâm thế? Chú Cường đã tốn công sửa cho con.”

“Con xin lỗi me. Con chỉ….” Cô không biết nói gì.

Cường chen vào, giọng trấn an:

“Không sao đâu em. Con bé còn lạ lẫm. Anh hiểu mà.”

Cuộc sống của mẹ cô dần ổn định hơn. Cường rất giỏi sửa chữa đồ đạc trong nhà, hắn luôn giúp mẹ cô việc nhà. Họ trông có vẻ hạnh phúc.

Ở trường, bạn bè bắt đầu hỏi về “bố dượng” của cô.

“Ê, Nguyệt, mẹ mày lấy chồng mới thật à? Ông đó trông thế nào?” Cô bạn tên Ngọc hỏi.

“Ừ. Trông... bình thường thôi.” Cô trả lời, cố giữ giọng điệu thờ ơ.

“Chà, vậy là mày có bố mới rồi đó. Sướng nha. Tao nghe nói bố dượng thường chiều con riêng lắm.”

“Chiều hay không thì cũng là người lạ. Không giống cha ruột.”

Ngọc nhún vai:

“Dù gì cũng đỡ hơn nhà chỉ có hai mẹ con. Tao thấy mẹ mày cũng vui hơn hẳn.”

Đúng. Mẹ vui hơn. Thế giới bên ngoài chấp nhận sự thay đổi này một cách dễ dàng. Mọi người coi đó là chuyện tốt, là sự bù đắp. Chỉ có cô, người phải sống chung với người gọi là “bố” này, lại không thể chấp nhận. Sự bình yên giả tạo này, liệu nó sẽ kéo dài bao lâu?

Một buổi chiều, khi mẹ cô đi chợ, Cường ngồi cạnh Nguyệt đang học bài.

“Nguyệt này.” Cường gọi, giọng nhỏ nhẹ. “Con có thấy bố đối xử với con không tốt chỗ nào không?”

“Dạ không ạ. Chú rất tốt.”

“Vậy tại sao con luôn gọi bố là chú? Chúng ta đã là người một nhà rồi, con có thể gọi bố là bố được không? Mẹ con sẽ vui lắm đấy."

Lâm Nguyệt ngước lên.

“Cháu... cháu xin lỗi.” Cô lắp bắp. “Cháu... cháu vẫn quen gọi là chú ạ.”

Cường không giận. Hắn chỉ thở dài, tỏ vẻ thất vọng. “Thôi được rồi. Bố không ép. Nhưng con biết không, Nguyệt? Mẹ con đã chịu khổ nhiều rồi. Bây giờ, con chỉ cần tỏ ra vui vẻ và gọi một tiếng bố thôi, là mẹ con sẽ hạnh phúc lắm. Con có muốn mẹ con hạnh phúc không?"

Câu hỏi đó như một mũi tên trúng đích. Cô cảm thấy mình là một đứa trẻ hư hỏng, ích kỷ.

“Cháu... cháu sẽ cố gắng.” Nguyệt nói khẽ, cảm thấy lòng mình chua chát.

Vào khoảnh khắc đó, Lâm Nguyệt nhận ra cô không chỉ cần giữ khoảng cách, cô còn phải học cách đóng kịch. Cô phải hòa hợp, nhưng không phải vì muốn tin tưởng Cường, mà là để giữ sự bình yên mong manh cho người mẹ. Sự dè chừng của cô vẫn còn đó, lẩn khuất trong từng câu nói. Người được gọi là “bố dượng” này, dù có vẻ hiền lành đến đâu, vẫn là một người lạ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc