Lâm Nguyệt không cần một chuông báo động nào để nhận ra sự thay đổi. Nó diễn ra chậm chạp, như một lớp băng mỏng dần tan chảy để lộ ra vực sâu lạnh lẽo. Người đàn ông tên Cường, kẻ đã từng cẩn thận khoác lên mình chiếc áo choàng của sự ân cần và kiên nhẫn, giờ đây đã bắt đầu bóc tách lớp mặt nạ đó ra từng chút một.
Khoảng cách an toàn mà cô bé tạo ra giờ đã bị Cường ngang nhiên xâm phạm. Những câu nói bóng gió, những lời khen ngợi mang hàm ý kỳ lạ không còn là điều khiến cô rợn người nữa; chúng đã trở thành hiện thực trần trụi.
Buổi tối, khi bà Lệ nằm xem phim ngoài phòng khách, Cường bước vào phòng Lâm Nguyệt, cửa chỉ khép hờ. Hắn không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt của một người bố, mà bằng thứ ánh nhìn trơn trượt, dính chặt vào cô như keo.
“Con gái lớn nhanh quá, Nguyệt nhỉ?” Hắn nói, tay tiện thể sắp xếp lại chồng sách trên bàn học. Chiếc áo sơ mi hắn mặc có mùi nước hoa rẻ tiền và mồ hôi. “Đến tuổi này là phải chú ý giữ gìn cơ thể đấy.”
“Con gái lớn nhanh quá, Nguyệt nhỉ?” Hắn nói, tay tiện thể sắp xếp lại chồng sách trên bàn học. Chiếc áo sơ mi hắn mặc có mùi nước hoa rẻ tiền và mồ hôi. “Đến tuổi này là phải chú ý giữ gìn cơ thể đấy.”
Nguyệt co người lại trên ghế, cố gắng dán mắt vào cuốn sách giáo khoa.
“Cháu… cháu biết ạ.”
“Nguyệt, sao con cứ gọi chú mãi thế? Bố đã nói rồi, cứ gọi bố là bố đi. Mẹ con sẽ vui biết bao.” Hắn tiến lại gần hơn. Chiếc bàn học bỗng trở thành chiến tuyến mỏng manh, và cô cảm thấy mình đang bị bao vây.
“Cháu… cháu chưa quen.” Cô đáp, giọng cứng nhắc.
“Không quen cũng phải quen thôi, con yêu. Chúng ta là gia đình mà.”
Khoảnh khắc đó, hắn đưa tay ra, không phải để sửa sách, mà để lướt qua vai cô. Một cái chạm thoáng qua, nhẹ như một sợi lông vũ, nhưng nó đã đốt cháy da thịt cô. Nguyệt giật bắn người, đứng phắt dậy, lùi ra xa.
“Con… con khát nước.” Cô nói, cớ đi ra ngoài.
Cường chỉ nhìn cô, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, nhưng đôi mắt hắn thì hoàn toàn trống rỗng, không chứa đựng chút nhân từ nào.
“Ừ, đi đi. Đừng học khuya quá, con gái.”
Cái chạm đó, dù chỉ là một khoảnh khắc, đã trở thành dấu hiệu khởi đầu cho nỗi kinh hoàng mới. Lâm Nguyệt bắt đầu sống trong trạng thái báo động thường trực. Cô không dám ở nhà một mình với Cường. Cô tìm mọi cách để lảng tránh, nhốt mình trong nhà tắm, giả vờ ngủ, hoặc viện cớ sang nhà bạn làm bài tập.
Bà Lệ, mẹ cô, quá mải mê với niềm hạnh phúc mới và sự ổn định vừa tìm lại được đã hoàn toàn mù quáng.
“Nguyệt, sao con cứ tránh bố Cường mãi thế? Con bé này lạ thật, người ta tốt với mình mà.” Bà Lệ thở dài, trong bếp, khi đang rửa bát.
“Mẹ, con… con chỉ thấy chú ấy hơi lạ thôi.” Nguyệt thì thầm.
“Lạ gì mà lạ. Bố Cường là người tốt nhất mà mẹ từng gặp kể từ khi bố con mất. Con phải biết ơn đi, vì con vẫn còn có người chăm sóc. Đừng để bố Cường buồn lòng.”
Gánh nặng lại đặt lên vai cô, buộc cô phải nín nhịn. Lời nói của mẹ đã buộc cô vào một lời thề im lặng: sự bình yên của mẹ đổi bằng sự chịu đựng của cô.
Và rồi, sự việc trở nên trắng trợn.
Chiều thứ Bảy, trời đổ mưa. Bà Lệ đi chợ rồi ghé sang nhà dì Tám ở đầu phố giúp bà ấy chuẩn bị tiệc.
“Mẹ đi rồi về sớm. Nguyệt ở nhà khóa cửa cẩn thận nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi bà Lệ đi, Lâm Nguyệt cố thủ trong phòng, cố làm bài tập để giết thời gian. Tiếng mưa làm cô thấy an tâm, ít nhất nó đủ lớn để che đi mọi âm thanh khác.
“Nguyệt ơi, xuống uống cốc sữa đi con.” Giọng Cường vang lên từ ngoài phòng khách.
Cô ngập ngừng, nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi. Bình thường, giờ này mẹ đã về. Cô định nói “con không khát”, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra tiếng.
“Bố pha rồi, nguội là hết ngon đó.” Hắn nói tiếp, giọng như thể một người cha hiền lành.
Cô đứng dậy, bước ra, cố giữ khoảng cách. Ly sữa đặt giữa bàn. Hắn ngồi ở ghế đối diện, ánh mắt nhìn cô chăm chú hơn mức bình thường.
“Con học chăm thật. Hôm nay làm bài gì thế?”
“Dạ… toán ạ.”
“Lớp tám rồi nhỉ. Nhanh thật.” Hắn cười, ánh mắt lướt dọc gương mặt cô. “Càng lớn càng giống mẹ con.”
Cô khẽ cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau.
“Con cảm ơn… bố.”
Hắn bật cười.
“Gọi lại xem nào. Lần đầu tiên nghe con gọi vậy, bố vui lắm.”
“Bố…” Cô lặp lại, giọng run.
Hắn gật gù, ánh mắt lóe lên thứ gì đó không rõ. Một lát sau, hắn đứng dậy, đi vòng qua bàn, đặt tay lên vai cô.
“Con gầy quá. Học nhiều quá cũng không tốt đâu.” Giọng hắn trầm xuống, hơi thở phả sau gáy khiến cô rùng mình.
Cô né đi.
“Bố… con học sắp xong rồi. Con muốn về phòng ạ.”
“Khoan đã.” Hắn giữ nhẹ vai cô lại, nụ cười vẫn hiện trên môi, nhưng bàn tay dần siết chặt. “Bố chỉ muốn nói chuyện chút thôi.”
Cô thấy hơi thở mình nghẹn lại. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn cúi xuống, giọng nhỏ hơn, ấm như mật nhưng trơn trượt, dơ bẩn.
“Nguyệt này, con lớn thật rồi. Đẹp lắm. Con biết không?”
Cô giật nảy, đứng bật dậy, làm đổ cả ly sữa. Chất lỏng trắng loang trên mặt bàn, tràn xuống sàn. Cường nắm cổ tay cô.
“Đừng sợ, bố chỉ nói thật lòng thôi.”
“Bố… buông ra đi!” Giọng cô nghẹn lại, nước mắt trào ra lúc nào không biết.
“Suỵt… nhỏ thôi, hàng xóm nghe thấy thì phiền lắm. Người ta lại hiểu lầm.” Hắn siết chặt hơn, mùi thuốc lá và mồ hôi trộn lẫn, nồng nặc.
“Bố, con xin bố… đừng…”
Cô vùng mạnh, đẩy hắn ra. Hắn loạng choạng, suýt ngã. Khoảnh khắc ấy, cô chạy ra ngoài, chân trần đạp lên nền xi măng ướt lạnh.
Cơn mưa vẫn chưa tạnh.
Ngoài hiên, bà Hoa, hàng xóm, vừa quét sân, thấy cô lao ra, mặt tái nhợt, tóc dính bết vào má.
“Nguyệt? Con làm sao thế? Sao khóc dữ vậy?”
Cô đứng sững, nước mưa hòa nước mắt. Cổ họng khô rát.
“Con… con không sao ạ.”
“Không sao mà chạy ra giữa mưa thế này à? Vào đây mau, kẻo ốm.” Bà Hoa kéo tay cô, nhưng cô giật mạnh lại.
“Con xin bà… để con ở đây chút thôi.”
Từ trong nhà vọng ra giọng Cường, gấp gáp mà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
“Nguyệt! Con làm gì thế? Trời mưa, ướt hết rồi!”
“Con bé nó đang khóc như thế kia, chú để tôi dỗ cho.”
“Dạ thôi, để tôi. Con gái tôi, tôi lo được.” Hắn tiến lại gần, nhưng ánh mắt Lâm Nguyệt đầy hoảng loạn.
“Con không muốn! Con không muốn vào!” Cô hét lên, giọng vỡ ra.
Bà Hoa sững lại.
“Cường, tôi thấy con bé lạ lắm đấy. Có chuyện gì à?”
“Không đâu, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi. Tôi lỡ lớn tiếng mắng con bé vì làm đổ sữa nên nó giận.” Hắn cười, giọng trơn tru. “Con bé nhạy cảm lắm.”
Bà Hoa lắc đầu, thở dài.
“Thôi. Để nó ngồi đây cho tỉnh đã.”
Cường gật, ánh mắt liếc sang cô, cái nhìn lạnh như băng, ngắn thôi, nhưng đủ khiến cô hiểu: “Câm miệng.”
Lâm Nguyệt cúi đầu, nước mưa nhỏ xuống hai bàn tay lạnh buốt.
Một lúc sau, hắn nói:
“Tôi về nhà, để con bé ngồi đấy chút. Bà Hoa trông giúp tôi, tôi đi gọi điện cho mẹ nó.”
Nhưng hắn không gọi. Hắn chỉ đứng sau cửa sổ, nhìn ra, nụ cười nhạt trên môi.
Mưa tạnh dần. Trời bắt đầu sẫm tối.
Mẹ cô về, tay còn xách giỏ rau. Bà Hoa thấy thế liền kéo tay mẹ cô lại rồi nói.
“Chị Lệ, tôi nói này… con Nguyệt nhà chị lúc nãy khóc dữ lắm. Ướt hết cả người, ngồi ngoài hiên. Tôi hỏi gì nó cũng không nói.”
Mẹ cô giật mình liền chạy về nhà rồi hỏi Cường:
“Anh Cường, có chuyện gì vậy?”
Cường giả vờ lúng túng:
“Không có gì đâu em. Anh lỡ mắng con bé. Nó giận, nên chạy ra ngoài.”
“Thật không?”
“Thật mà. Em hỏi con bé đi.”
Bà Lệ quay sang con gái.
“Nguyệt, nói cho mẹ nghe. Có chuyện gì?”
Cô im lặng. Ánh mắt Cường đang nhìn cô, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt như con dao lạnh. Cô thấy bàn tay mình run lên, tim đập thình thịch.
“Con…” Cô nghẹn ngào. “Con chỉ… con giận bố vì bố mắng con thôi. Nên con chạy ra ngoài, chứ không có gì.”
“Thấy chưa?” Cường cười, giọng nhẹ như gió. “Anh đã nói rồi mà.”
Bà Lệ thở phào.
“Trời ạ, con làm mẹ sợ hết hồn. Vào thay đồ ngay đi.”
“Dạ.”
Cô đi ngang qua Cường, cố không nhìn hắn. Nhưng bàn tay hắn khẽ chạm nhẹ vào lưng cô, như một lời cảnh cáo.
“Lần sau, đừng chạy ra ngoài nữa, con gái.”
Giọng hắn nhỏ đến mức chỉ đủ cho hai người nghe.
Cô bước nhanh về phòng, đóng cửa lại, lưng trượt xuống sàn. Nước mắt rơi, không kìm được nữa.
Cô cắn tay, cố không bật tiếng nức nở. Tiếng mẹ cô ngoài phòng khách cười nói điều gì đó với Cường, giọng vui vẻ đến vô tình.
Trong căn phòng nhỏ, bóng tối nuốt trọn cô.
Trong bóng tối, Lâm Nguyệt khẽ thì thầm, như cầu cứu chính mình:
“Bố ơi… con sợ.”
Không có ai đáp lại.
Ngoài kia, đèn đường vàng vọt hắt qua cửa sổ, rơi xuống nền nhà, loang lổ như vết thương không bao giờ lành.
Sáng thứ Hai.
Lâm Nguyệt ngồi thừ người trong góc lớp, cô bạn tên Ngọc đến gần, quàng vai cô.
"Ê, hôm qua tao nghe mẹ tao kể... Mày với chú Cường cãi nhau à?"
Lâm Nguyệt co người lại, nhìn chằm chằm vào chiếc cặp.
"Không có gì. Bố... chú ấy mắng tao vì làm đổ sữa thôi."
"Làm đổ sữa mà cũng khóc như thế? Lạ thật. Hay là mày ghét chú ấy quá nên kiếm cớ? Nhưng mà tao thấy chú ấy hiền khô mà. Lần trước tao sang nhà mày, chú ấy còn cho tao cái bánh nữa."
"Mày không hiểu đâu, Ngọc."
"Tao thấy mẹ mày vui là được. Hôm trước mẹ tao còn khen mẹ mày may mắn, tìm được người đàn ông tốt bụng, chu đáo như thế. Thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Gọi chú ấy là bố cho mẹ mày vui đi. Dù sao chú ấy cũng chăm sóc mẹ mày mà."
Lời nói của Ngọc, dù vô tư, lại sắc như dao. Trong mắt mọi người, Cường là một người tốt, còn cô là đứa trẻ ích kỷ, nhạy cảm quá mức.