Mười sáu tuổi, Lâm Nguyệt trở thành một thiếu nữ, cao gầy và luôn giữ vẻ trầm lặng. Cái tuổi đáng lẽ phải là tuổi mơ mộng, hồn nhiên nhất nhưng đối với Lâm Nguyệt, nó lại trở thành năm cô đón nhận cú sốc lớn nhất của cuộc đời.
Đó là một buổi tối muộn, khi mẹ cô đi làm ca đêm ở công ty. Lâm Nguyệt đang ngồi học bài trong phòng. Cường gõ cửa nói muốn đưa cho cô cốc sữa.
“Bố thấy con học khuya quá, uống sữa rồi ngủ đi.” Cường nói, đứng cạnh giường cô.
“Con cảm ơn bố. Bố cứ để đây là được ạ.”
Cường bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng. Từng bước chân hắn dường như vang vọng trong căn phòng kín. Hắn ngồi xuống mép giường. Lâm Nguyệt cảm nhận được sức nặng của hắn, cảm nhận được hơi nóng toả ra. Một mùi hương khó tả, vừa nồng vừa chua.
“Con sợ bố à?” Cường hỏi, giọng đầy vẻ bị tổn thương giả tạo. “Bố chỉ muốn xem con học như thế nào thôi mà.”
“Dạ… con không có.”
“Nguyệt, con gái lớn rồi, xinh quá nhỉ. Xinh hơn cả những cô gái mà bố từng thấy.”
Lời khen đó, dưới ánh đèn vàng vọt, không mang lại cảm giác dễ chịu. Nó rợn người. Cô nắm chặt cuốn sách.
“Dạ, con… con phải học bài nữa ạ.”
Cường cười nhẹ, một nụ cười gian xảo, không còn vẻ hiền lành như ngày nào.
“Học mãi mệt lắm. Lại đây, để bố coi con lớn đến đâu rồi.” Vừa nói hắn vừa lại gần bàn học của cô.
Lâm Nguyệt cảm thấy máu đông lại trong huyết quản. Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn nhưng chân như bị đóng băng.
Hắn đưa tay, không phải là xoa đầu như trước mà là một cái chạm chậm rãi, rờ rẫm trên vai cô. Lâm Nguyệt Cứng đờ.
“Bố…” Lâm Nguyệt cố gắng né tránh, nhưng Cường đã nhanh hơn. Hắn ép sát cô vào bàn học.
“Suỵt… im lặng nào. Đừng sợ.” Hắn thì thầm, giọng nói như một lưỡi dao cạo cứa vào tai cô. “Chỉ một chút thôi. Mẹ sẽ không biết đâu. Bố thương con lắm.”
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nguyệt cảm thấy cơ thể cô không còn thuộc về mình nữa. Cảm giác nhục nhã, ghê tởm dâng lên như một cơn thuỷ triều, nhấn chìm cô vào một vực sâu không đáy. Mọi cảnh báo, mọi sự dè chừng trong những năm qua đều đã đúng. Hắn ta không còn là hắn trước đây, mà là một con quái vật.
“Bố! Đừng mà!” Lâm Nguyệt đẩy mạnh, vùng vẫy trong vô vọng. Sức lực của cô gái mười sáu tuổi không thể chống lại được người đàn ông trưởng thành.
Sự vùng vẫy của cô chỉ khiến hắn thêm phần hung bạo. Hắn gằn giọng, sức lực thô bạo ép cô gần như gục xuống. Tiếng sách vở rơi xuống sàn, tiếng khóc nghẹn của Lâm Nguyệt bị nuốt chửng trong căn phòng đóng kín. Nước mắt cô chảy dài, ấm nóng nhưng chẳng thể rửa trôi nỗi kinh hoàng đang bao trùm.
“Ngoan nào, Nguyệt, sẽ qua nhanh thôi. Đừng làm ồn…”.
Giọng nói chứa đựng sự ghê tởm và độc ác tột cùng.
Không phải nỗi đau thể xác là duy nhất, mà là sự phản bội, sự cướp đoạt man rợ từ chính người đàn ông cô đã gọi bằng “bố” suốt những năm qua. Cô thấy mình chìm dần trong một hố đen của sự ghê tởm, sự bẩn thỉu.
Hắn không chỉ chiếm đoạt thân thể cô mà hắn còn bóp mát linh hồn và niềm tin vào sự an toàn mà cô hằng giữ gìn.
Cuối cùng, khi mọi chuyện kết thúc. Hắn cũng rời đi nhẹ nhàng như khi hắn bước vào. Trước khi đi, hắn nhìn một cái và nói:
“Nhớ đấy, không được nói với ai, đặc biệt là mẹ con. Nếu không, cả con và mẹ con sẽ hối hận. Con cũng không muốn mẹ buồn mà đúng không?”
Hắn đe doạ, giọng nói thì thầm nhưng lạnh lẽo. Hắn nhặt cốc sữa đổ úp dưới sàn, đặt lại lên bàn, cố ý tạo ra một khung cảnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Sự im lặng nuốt chửng linh hồn. Cánh cửa khép lại. Căn phòng trở về với sự yên tĩnh, nhưng giờ đây nó là nấm mồ chôn vùi tuổi mười sáu của Lâm Nguyệt. Cô ngồi sụp xuống sàn lạnh lẽo. Cô nôn thốc nôn tháo vì sự ghê tởm, không phải vì cơ thể mà từ chính tâm hồn mình. Cô đưa tay ôm chặt lấy đầu gối, run rẩy không ngừng.
Tại sao lại là mình? Mình đã làm gì sai?
Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu trong trí Lâm Nguyệt như mũi khoan, nhưng không có lời đáp. Cô không dám bật đèn, sợ ánh sáng sẽ phơi bày sự ô uế trên người mình. Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, không có tiếng khóc. Lâm Nguyệt đã học được cách im lặng và che giấu. Cô biết, nói ra sự thật sẽ không chỉ làm tổn thương mẹ, mà còn khiến cuộc sống của cô trở nên tồi tệ hơn. Lời đe dọa của Cường lơ lửng trong không khí như một sợi dây thòng lọng vô hình.
Nước mắt cô đã cạn khô, không còn sức lực để tạo ra tiếng khóc. Lâm Nguyệt đã học được cách im lặng một cách kinh khủng nhất. Cô biết, tiếng khóc của cô sẽ không thể gọi mẹ về, không thể thay đổi được sự thật tàn khốc vừa xảy ra.
Cô chạy vào phòng tắm, xả nước. Nước lạnh như dao, táp vào người đau rát. Cô chà xát đến khi da rớm đỏ, nhưng cảm giác bẩn thỉu vẫn không chịu rời đi.
“Biến đi… biến đi…”
Cô thì thầm như kẻ mất trí, bàn tay gầy run rẩy, cào cấu vào chính mình.
Mưa ngoài hiên bắt đầu rơi rơi, từng giọt như kim châm xuống mặt đất. Thế giới vẫn bình yên, chỉ có bên trong cô – một khoảng tối vừa mở ra, sâu không đáy.
Đêm hôm đó, đồng hồ gõ mười hai tiếng. Mỗi tiếng như một nhát dao đâm vào lòng.
Lâm Nguyệt cuộn mình trong chăn, run rẩy như một đứa trẻ lạc giữa bão tố. Cô ước mình chỉ đang nằm mơ, ước rằng sáng mai khi thức dậy, mọi thứ sẽ tan biến như sương sớm.
Nhưng không. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua khe cửa, cô nhận ra… thế giới của mình đã sụp đổ.
Từ hôm ấy, cô không còn là cô gái mười sáu tuổi ngây thơ nữa. Ánh mắt trong trẻo ngày nào giờ chỉ còn lại nỗi sợ và sự đề phòng. Mỗi lần nghe tiếng chân đàn ông, đặc biệt là tiếng cân của Cường, tim cô lại đập loạn, hơi thở dồn dập như vừa chạy trốn khỏi vực thẳm.
Mẹ không biết. Không ai biết.
Lâm Nguyệt giấu tất cả trong im lặng. Cô cười gượng mỗi khi bị hỏi “con ổn chứ?”, trả lời “dạ ổn” bằng giọng đều đều. Nhưng đêm đến, cô lại ôm lấy chính mình, cố gắng rửa mãi đôi tay mà chẳng bao giờ thấy sạch.
Mẹ cô không nhận ra sự thay đổi của con gái. Sự mù quáng của bà vì cuộc sống mưu sinh, vì niềm tin vào người chồng “hiền lành” đã vô tình đẩy con gái bà vào chỗ chết.
Hắn vẫn là người bố mẫu mực. Thậm chí, hắn còn tỏ ra quan tâm cô hơn trước một cách giả tạo, như để chứng minh sự trong sạch của mình. Hắn gõ cửa, hỏi cô có cần gì không, luôn đứng cách cô một khoảng vừa phải, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lướt qua cô với một sự sở hữu đáng sợ.
Từ đó, cô bắt đầu sợ ánh đèn vàng, sợ cả mùi sữa, sợ những buổi tối chỉ còn lại một mình trong căn nhà ấy.
Thế giới của Lâm Nguyệt dần co lại, chỉ còn lại bóng tối và những tiếng thở ngắt quãng. Không ai biết, cô gái ấy đã chết đi từ đêm hôm đó, chỉ còn lại một cái vỏ, đang cố gắng sống tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.