Câu chuyện của Hách Liên Uyển Uyển là hành trình đau thương và trưởng thành, nơi tình yêu đầy tổn thương và hy vọng luôn đan xen nhau.
Uyển Uyển, trong sự bồng bột của tuổi trẻ, không ngần ngại tiếp cận người đàn ông mà cô xem là "nam chính ngôn tình" của cuộc đời mình. Nhưng một năm trôi qua, từ xúc cảm ngây thơ, cô không nhận ra rằng mình đã lún sâu vào ánh hào quang mê hoặc của hắn.
Hắn, với ánh mắt lạnh nhạt và sự chán ghét, không chỉ từ chối cô mà còn để lại cho Uyển Uyển bài học đầu tiên về cái gọi là "đau khổ."
Tuổi mười sáu của cô, vốn nên đầy những điều tươi sáng, lại chỉ còn lại sự tổn thương và nước mắt.
Hai năm sau, vận mệnh lại một lần nữa đưa cô đến trước mặt hắn.
Lần này, Uyển Uyển không còn là cô gái ngây thơ, yếu đuối ngày trước. Cô mang theo quyết tâm, ký ức đau đớn và di nguyện của người mẹ quá cố để bắt đầu một cuộc trao đổi không hề bình đẳng.
Hắn đồng ý – nhưng với điều kiện: một năm hôn nhân bất đắc dĩ.
Uyển Uyển bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu với ý chí thay đổi bản thân và chứng minh cho hắn thấy rằng, cô gái trẻ năm nào đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, tình yêu không phải thứ dễ dàng có được, và tổn thương từ quá khứ vẫn ám ảnh cô. Hắn, người đàn ông cô dành tất cả thanh xuân để yêu, vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Trong một lần đối diện, hắn nhấn mạnh từng từ như những nhát dao cắt vào lòng cô:
"Hách Liên Uyển Uyển! Cô biết không, thân thể của cô, so với gương mặt xấu xí này, còn làm tôi hài lòng hơn!"
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén xé toạc trái tim Uyển Uyển. Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn – ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc nhưng chắc chắn không hề có chữ “yêu.”
Uyển Uyển không ngừng đấu tranh giữa lòng kiêu hãnh và tình yêu mãnh liệt dành cho hắn. Cô tự hỏi, liệu nỗ lực của mình có đủ để thay đổi trái tim hắn? Hay cô sẽ chỉ mãi là một nhân vật phụ mờ nhạt trong câu chuyện mà hắn đã tự định đoạt?
Đây là câu chuyện về sự trưởng thành qua nỗi đau, về việc tìm kiếm chính mình trong tình yêu, và liệu một tình yêu đầy đau khổ có thể được cứu rỗi hay không.