Tuấn nhan Lạc Tư lãnh túc đôi mắt màu tím, sâu thẳm được cô coi như thứ trân quý trên đời.
Bờ môi đối với lời cô nói không hề cảm động mà càng trở nên lạnh như băng. Anh dùng ánh mắt cách biểu cảm giống như cô là kẻ xa la.
Hai mắt Uyển Uyển phủ một tầng sương mù: "Lạc Tư, anh làm sao vậy?"
Phút chốc môi anh nâng lên khinh thường, nụ cười của anh lại càng khiến cô kinh ngạc: "Cô hỏi ta làm sao? Hách Liên, cô muốn tiếp tục giả vờ đến bao giờ?"
Cô càng thêm nghi hoặc, giọng nói của anh sao lạnh lùng thế kia, cô ngơ ngẩn hỏi: "Giả vờ gì cơ?"
Không muốn giải thích nhiều hơn, anh từ trong túi áo lấy ra cây bút ghi âm màu xám ném vào trong ngực cô. Cô vội vàng chụp lấy không biết thứ này vì sao khiến anh phản ứng mãnh liệt như thế. Đầu ngón tay trắng bệch đã đông cứng lúc nào không hề hay biết, cô thong thả dùng lực ấn vào nút...
"Hách Liên, mày và mẹ mày đều vô liêm sỉ như nhau, thích cướp đàn ông của người khác!! Thích hoành đao đoạt ái!! Mày cũng thật thấp kém!! Đáng ghê tởm! Kết cục của mày cũng sẽ như mẹ mày mà thôi!"
Đúng vậy. Tao chính là thích cướp, nhất là cướp đồ của mày. Huống chi Lạc Tư cũng không phải bạn trai mày, mày có tư cách gì tới chỉ trích tao!! Cho dù tao thừa nhận tao không thích anh ấy, chẳng qua vì trả thù mới tiếp cận anh, thế thì sao? Mày không cam lòng, không cam lòng chịu thất bại trước một đứa con riêng!"
Giọng nói quen thuộc, quen thuộc đến tâm lạnh. Ra là thế, chả trách Hách Liên Doanh Doanh hôm qua trở nên kỳ lạ như vậy. Cô sớm biết nữ nhân kia không có lòng tốt, lại ngàn phòng vạn phòng cũng không thể thoát khỏi âm mưu của cô ta.
Uyển Uyển cuống quít lắc đầu, nhìn Lạc Tư trước mặt: "Không phải, không phải như thế. Em nói những lời đó chẳng qua là giận, nó không phải thật đâu!"
"Không phải là thật?" – Hai cặp mắt như chim ưng cực kì nguy hiểm bắn ra từng luồng hàn băng, sắc như kiếm đâm vào lòng Uyển Uyển.
Bàn tay không mang theo hơi ấm, đặt trên cổ cô siết chặt. Biểu cảm trên mặt anh lúc này như Satan tuấn mỹ nhưng nguy hiểm, vươn đôi cánh chin màu đen to lớn ra. Anh chặm rãi xác nhập lòng bàn tay, áp vào cổ cô mà siết. Cô không dám phản kháng, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh lửa giận ngút trời, từ trước đến nay anh hận nhất là bị người ta lừa gạt, lại còn lợi dụng khiến anh nổi giận thêm!
Cô yếu ớt đẩy cánh tay nơi cổ, anh chỉ cần dùng sức thì kẻ lừa đảo như cô có thể đi đời nhà ma.
"Được!! Vậy cô nói cho ra biết, cô tiếp cận tôi có phải như những gì Hách liên Doanh Doanh nói, có phải đó là mục đích của cô?" – Chăm chú nhìn mi tâm của cô dẫn ra, giọng nói ôn nhu của anh biến mất, lạnh giọng hỏi.
"Em..."
Cô không ngờ bản thân mình không thể phản bác lại anh. Trong khoảnh khắc, ngũ quan lãnh túc càng thêm sâu thẳm, bờ môi nhếch lên đại biểu cho cơn phẫn nộ trong lòng, thần sắc buộc chặt giáng một đòn khiến cô tê tái cõi lòng.
Hơi thở dần dần trở nên yếu ớt, cô muốn giải thích, nhưng trong đầu lại trở nên hỗn loạn, bi ai một câu cũng nói không nên lời.
"Việc ấy không như anh nghĩ đâu, Lạc Tư, xin anh tin em được không?"
Tin tưởng? Cô dựa vào đâu mà cầu xin anh, còn muốn anh tin cô vô điều kiện. Cô không phải là đang ỷ vào sự sủng nịch cùng bao dung của anh nên mới dám tàn nhẫn tuyệt tình làm tổn thương anh như thế.
Trả thù? Một lí do buồn cười, cũng chỉ có một tiểu nữ sinh chưa dứt sữa mới làm ra. Anh còn tưởng cô rất thuần khiết nhẹ nhàng. Ai nào ngờ, kẻ anh coi là thiên sứ trong lòng cũng thối nát như thế.
Thấy Uyển Uyển không thở nổi, anh buông cô ra. Cả cơ thể nóng rực mềm nhũn trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất trơn nhẵn, cô dùng sức ho khan, gương mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng, trái tim cũng tựa như muốn từ cổ họng trào ra.
Lạc Tư lạnh lùng quan sát, từ trên cao nhìn cô thoi thóp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô tựa như thứ gì đó tầm thường rác rưởi dơ bẩn.
Anh mở miệng khẩu khí cứng rắn: "Đừng để tôi nhìn thấy cô, nếu không tôi không dám cam đoan sẽ làm ra chuyện gì".
Lạnh lùng xoay người, bước chân dời đi không ngừng. Nhưng ngay sau đó một bàn tay nhỏ bé dùng sức nắm lại, ngăn cản anh.
Cô ngẩng đầu, trên mặt không biểu cảm, trên cổ xuất hiện dấu tay. Đôi mắt Lạc Tư như chim ưng dễ dàng nhận ra trong khóe mắt của cô có thứ gì đó trong suốt chảy xuống.
"Sự tình không phải như anh nghĩ đâu, em vì xúc động nhất thời mới nói như vậy. Nhưng Lạc Tư, quá trình là thật..." – Cô làm sai, cô thừa nhận.
Yêu anh từ đầu tới cuối là thật. Không hề lẫn một chút tạp chất, cô yêu nam nhân này mãnh liệt đến thế.
Nhưng anh không tin cô. Là báo ứng sao, bởi vì nhất thời cô định trả thù bây giờ đổi lấy cái goi là đau triệt nội tâm.
"Buông tay".
Anh không vì câu nói của cô mà dao động, chỉ có cô không cam lòng, không trả thù thành công tiếp tục diễn trò trước mắt anh.
Không buông.
Bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt, nơi lồng ngực không ngừng đau nhói. Hô hấp dần dần khó khăn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ẩn nhẫn từ trên trán rơi xuống. Nhưng vẫn không buông.
Bởi vì cô biết nếu buông tay cô sẽ không thể gặp anh.
"Hách Liên cô biết không? Cô như vậy chỉ khiến tôi ghê tởm".
Trên đỉnh đầu truyền đến câu nói vô cảm, giống như sấm sét giáng vào đầu, phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cô. Dần dần chỉ có bàn tay nắm nơi ống quần cũng buông ra.
"Cả đời này, tôi không muốn gặp cô. Còn nữa, đừng bao giờ kêu tên tôi."
Lúc này anh kiên quyết bỏ đi. Không quay đầu lại cũng không thể nhìn thấy dáng người yếu ớt ngất xỉu trên đường.