Cô kinh ngạc nói không nên lời, chỉ đứng bất động nhìn chú Lê lửa giận phừng phừng.
Gương mặt ông siết chặt, hai mắt đỏ bừng chứng minh tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô mang thai?
Bàn tay trắng nõn đặt lên nơi bụng, đôi môi anh đào hé mở, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại sau cơn hoảng sợ. Không thể dùng từ ngữ nào để hình dung cảm xúc cô lúc này, vừa hoảng loạn không biết làm sao, lại cảm thấy thật may mắn, nhưng một cơn sóng lớn không ngừng đập vào trí óc cô khiến cô tỉnh táo lại.
Sau lần đầu tiên, cô không uống thuốc tránh thai. Lúc ở cùng Lạc Tư, cũng không hề dùng biện pháp an toàn. Cho đến hôm nay, cô cũng biết cơ thể mình yếu như thế căn bản không thể mang thai đứa con này.
Nhưng nên bỏ hay giữ lại?
Cô nhắm chặt hai mắt, đợi cơn khiếp sợ qua đi, sau đó để bản thân thật vui vẻ thoải mái. Có lẽ cô cũng không cần giữ mãi cảm giác xui xẻo trong lòng, là cô thuận theo bản năng mà mang thai con anh, buông thả bản thân, dung túng anh.
Chú Lê nhìn thấy Uyển Uyển nở nụ cười, lửa giận càng tăng: 'Hách Liên Uyển Uyển, cháu có biết mình đang làm gì không? Mang thai? Ai cũng có thể sinh con, nhưng cháu thì không thể!"
Uyển Uyển mở mắt, đứng phía sau Ngải Đức nhìn chú Lê, cô biết chú ấy lo lắng, nhưng sự việc đã thế, ngoại trừ chấp nhận còn có thể làm gì.
"Bỏ đứa trẻ này đi!" – Chú Lê lạnh giọng nói một câu khiến gương mặt cô trong phút chốc tái nhợt.
"Chú Lê, chú biết rõ cháu không muốn mà" – Cô lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ.
Chú Lê nhướng mắt, trong mắt có chứa sự thất vọng: "Sinh con có ý nghĩa gì? Cháu có biết không? Ý nghĩa là cháu không phải là một người, mà trên lưng còn phải gánh thêm tiểu sinh mệnh. Với cơ thể hiện này của cháu có thể làm gì cho đứa trẻ? Chẳng lẽ cháu muốn như mẹ mình, vừa sinh cháu xong đã ra đi, sau đó để cháu thành kẻ không cha không mẹ là một cô nhi? Đây là trách nhiệm thiêng liêng của một người mẹ sao, Hách Liên Uyển Uyển?!"
Cô lắc đầu, hốc mắt ửng hồng: "Cháu không biết, nhưng con cháu không phải là cô nhi, ít nhất nó còn có cha, có Lạc Tư mà!"
"Vậy còn cháu thì sao?" – Chú Lê rống lên.
Nước mắt cô tràn ra, ai cũng biết nếu đứa trẻ này sinh ra thì cô sẽ thế nào. Trái tim cô căn bản không thể chịu nổi việc mang thai, cùng với áp lực lúc sinh con. Cô sẽ chết, sẽ ra đi khỏi thế giới này.
Uyển Uyển trầm mặc, chú Lê hít thở thật sâu vài lần, mới áp chế được cơn giận, ông mệt mỏi ngồi xuống ghế sau bàn làm việc, dường như việc này đã khiến ông già đi.
Vẻ mặt đờ đẫn, giọng nói ông khàn khàn: "Từ ngày chú mười bảy tuổi, chú đã chăm sóc cháu, chú luôn coi cháu như con gái mình. Tận tâm tận lực tìm cách chữa bệnh tim cho cháu, chiếu cố cháu suốt mười một năm. Hách Liên, đây là sự báo đáp cháu dành cho chú sao? Chú vất vả bao nhiêu năm, chỉ mong muốn khi cháu 18 tuổi sẽ có thể làm phẫu thuật không phải sao?"
Chú Lê không nhìn cô, chỉ than nhẹ một tiếng: "Hách Liên, cháu khiến chú thật thất vọng. Nếu cháu kiên quyết giữ đứa trẻ thì đừng bao giờ gặp chú nữa. Nhiều năm như vậy, ra là chú lại đi nuôi con gái của một người lạ".
Ngải Đức lắc đầu, kéo Uyển Uyển lôi ra ngoài.
Trên hành lang, cô cắn môi khóc không ra tiếng.
Ngải Đức nhíu mày, đưa cho cô khăn tay
"Lê tiên sinh nói không sai, cơ thể cô hiện tại không thích hợp mang thai".
Cô nâng mắt lên, hai mắt đẫm lệ, trong mắt mang theo sự van xin: "Tôi không nhất định sẽ chết, không phải sao?"
Ngải Đức nhìn cô thật lâu không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cô.
"Bây giờ không nói chuyện mang thai ảnh hưởng đến cơ thể cô ra sao, ngay lập tức cô phải dừng uống thuốc trợ tim. Cô cảm thấy nếu không có thuốc có thể bình an đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra sao?".
Cô lại im lặng, cúi đầu thật thấp.
Ngải Đức xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, đôi mắt hẹp dài lúc này cũng chất chứa biết bao lo lắng. Trên phương diện là bác sĩ, dù nhiều năm chưa mổ, chưa từng tiếp nhận bệnh nhân nhưng những điều nay anh có thể hiểu.
"Cuộc sống của cô hiện tại không biết còn bao lâu, hãy suy nghĩ một lần, có thể cùng cha đứa trẻ thương lượng. Hách Liên, tôi cùng Lê tiên sinh đều hy vọng cô hãy bỏ đứa trẻ. Dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà cô phải biết, cô bây giờ cô còn rất trẻ, chờ cơ thể cô khỏe hơn, hoặc sau khi phẫu thuật cũng có thể sinh con mà. Nhưng tình huống chưa chuẩn bị như bây giờ chẳng khác gì đem tính mạng của cô và đứa trẻ này ra đùa giỡn".
Cô biết hai người nói đúng, nhưng cô biết, dù sau này cơ thể khỏe lên hoặc phẫu thuật xong cũng chưa chắc khỏi hẳn. Hơn nữa sau đó, liệu cô và Lạc Tư có ở cùng nhau, liệu có thể mang thai con anh không.
Cô biết cơ thể mình cũng hiểu làm cô nhi rất đau đớn. Nhưng là một người mẹ cô làm sao có thể tự tay giết con mình?
Trở lại căn biệt thự, cô phát hiện tay mình lạnh ngắt, lòng bàn tay túa mồ hôi. Cô lúng túng thật sự rất lúng túng. Tại bệnh viện cô cứng rắn nói phải giữ lại đứa con, nhưng khi trở về căn nhà mang mùi vị của anh, mọi kiên cường đều đổ sụp, cô muốn tìm kiếm sự ấm áp quen thuộc, muốn đem toàn bộ sự sợ hãi nói cho anh biết.
Không ai không sợ chết.
Chỉ có nhân tài mới dũng cảm nói mình không sợ chết, nhưng lúc cận kề rồi ai không hồi hộp? Có ai không sợ hãi mình sẽ là người lẻ loi trên thế giới này?
Nhìn đồng hồ bình thường lúc này anh đều ở thư phòng. Không chút nghĩ ngợi, ngay cả áo khoác cũng không kịp cởi, cô chạy lên lầu hai đi vào thư phòng anh.
Nơi này là cấm địa, cô chưa từng bước vào. Nhưng lúc này cô không để ý nhiều như thế, nữ nhân nào cũng cần đàn ông để nương tựa, ít nhất lúc này, Uyển Uyển cần Lạc Tư.
Nhưng lúc mở cửa, bên trong tối đen.
Trên bàn cũng tối đen, giá sách to lớn cũng không có bóng người. Trong lòng bối rối, cô chỉ biết tựa vào vách bàn, nghe tiếng tim đập, trống ngực vang như sấm, bốn phía tối đen, cả người như rơi vào địa ngục.
Hách Liên Uyển Uyển không được hoảng, không được hoảng.
Chờ anh xuất hiện, rối nói chuyện với anh. Bao gồm cả việc anh không tin tình yêu của cô, bao gồm cả chuyện xin lỗi, nói mọi thứ trước kia đều do quỷ kế của Hách Liên Doanh Doanh, đương nhiên còn cả đứa trẻ chín tháng sau sẽ ra đời, đem mọi chuyện nói cho anh biết.
Nếu anh tha thứ tin tưởng cô, từ này cô không còn lẻ loi. Nếu anh không tha thứ, cũng không tàn nhẫn vứt bỏ đứa trẻ này.
Nghĩ vậy, hô hấp từ từ thuận lợi hơn. Cô mở mắt, nhìn thấy ánh sáng đen tối trước mắt.
Chậm rãi đi về phía bàn làm việc, đột nhiên trên đó có vật hấp dẫn sự chú ý của cô. Cầm lên. Thấy rõ vật lập tức buông nó ra khỏi tay.
Là ảnh cô đêm đó cùng anh Nhiên Hi hôn nhau.
Lạc Tư sao lại có mấy thứ này?
Cô che miệng, kinh ngạc cuối cùng cười khổ. Không trách được anh hiện tại đối với cô lạnh lùng đến thế, ngay cả nhìn cũng không muốn, cũng không nguyện ý chạm vào cô.
"Mày nhận ra rồi sao?" – Giọng nói thanh lệ vang lên nơi cửa, thư phòng sáng đèn.
Uyển Uyển run lên, ảnh chụp bay xuống bàn. Cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Hách Liên Doanh Doanh đang đứng nơi cửa.
"Tao còn đang suy nghĩ không biết khi nào mày mới phát hiện" – Hách Liên Doanh Doanh mỉm cười, khiến người khác cảm thấy thật kinh đảm.
Cô ta từng bước lại gần, quan sát Uyển Uyển.
"Chẳng lẽ người nào yêu cũng trở nên ngu ngốc thế sao? Thái độ của Lạc Tư đối với mày thay đổi lớn vậy, thật lâu sau mày cũng không nhận ra. Hách Liên Uyển Uyển, mày cũng không phải là con sâu bình thường".
Uyển Uyển nhìn cô ta hỏi: "Mày có ý gì?"
"Có ý gì?" – Hách Liên Doanh Doanh cười. "Chờ đến khi biết Lạc Tư muốn làm gì, mày sẽ hiểu lời tao có ý gì. Ha ha".
Uyển Uyển nhìn chằm chằm theo bóng Hách Liên Doanh Doanh, trong lòng dấy lên dự cảm không tốt.
Tối đó, Lạc Tư về đến nhà đã khuya.
Uyển Uyển mới từ phòng tắm đi ra, tóc ngắn nơi tai còn dính nước, cả cơ thể cuộn tròn trong bộ quần áo to lớn của Lạc Tư ngồi một mình trên ban công, không biết đang suy nghĩ gì.
Xem những ảnh chụp này, cô biết lúc này nếu nói ra sự tồn tại của đứa trẻ cũng không phải thời điểm tốt. Nhưng những lời của Hách Liên Doanh Doanh lúc nãy là có ý gì.
"Muộn như vậy, em ở đó làm gì?" – Giọng nói trầm thấp vang lên, cô ngoái đầu lại nhìn, Lạc Tư thong thả đi vào, nới lỏng cà vạt nơi cổ.
Cô từ trên ban công leo xuống, sau đó giống như mọi ngày đi đến trước mặt anh, kiễng mũi chân giúp anh tháo cà vạt, cởi tây trang.
Anh để mặc cô giúp anh thay đồ, đôi mắt chăm chú quan sát gương mặt tái nhợt của cô, hàng lông mi rũ xuống như bóng ma làm cho cô mang theo sự yếu ớt đáng thương, sâu bên trong đôi mắt tím hiện lên chút tia sáng loe lói.
Đột nhiên anh giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang để nơi cổ áo, cô khó hiểu nhìn cô, đôi mắt chăm chú nhìn anh ngờ vực.
"Chúng ta có phải chưa từng đi hưởng tuần trăng mật đúng không?"
Cô giật mình sau đó gật đầu.
Lạc Tư chăm chú nhìn mười ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy cằm cô: "Đợi anh làm xong công việc, ngày kia sẽ mang em đi du lịch, được không?"
Cô mạnh mẽ giương mắt nhìn, trên mặt xuất hiện sự kinh ngạc.