Sau đó không lâu, Uyển Uyển được vệ sĩ Lạc Tư đưa tới mang vào bờ. Theo sau là vị luật sự cô từng gặp. Đi vào phòng khách sạn, một văn kiện được đưa đến.
"Hách Liên tiểu thư, đây giấy chuyển nhượng đất, mời cô xem qua một lần" Mọi người bên cạnh Lạc Tư đều như nhau, gọi cô là Hách Liên tiểu thư.
Uyển Uyển còn chưa thôi kinh ngạc từ khi thức dậy, bây giờ đối diện với bản văn kiện lạnh như băng. Cô cúi đầu nhìn bảng hợp đồng, trông có vẻ rất chăm chú coi nhưng tâm tư đã bay đi đâu đó.
Lúc đầu cho cô ăn quả ngọt sau đó lại tát cô môt bạt tay? Như vậy đêm lãng mạn đó, chẳng qua chỉ là thuận lý hoan ái, biến cô thành nữ nhân của anh. Ngày hôm sau, đã đem đến văn kiện này để cô ký tên.
Cô không biết có nên cảm thấy may mắn không, bởi vì nhờ có văn kiện này, anh mới bằng lòng chạm vào cơ thể cô?
Thầm cười khổ một lần, nước mắt che mất mọi thứ. Tích một tiếng, thủy châu rơi xuống trên văn kiện.
Luật sư ngẩn người không hiểu, chần chừ nói: "Hách Liên tiểu thư, nếu cô có nghi vấn gì xin nói, cũng có thể mời luật sư khác đến làm cố vấn. Sau đó mới kí tên cũng được" – Anh không quen nhìn thấy nước mắt nữ nhân. Hơn nữa lại xinh đẹp như thế, làm cho người ta không khỏi thương cảm.
Uyển Uyển lắc đầu, dùng đầu ngón tay lau đi khóe mắt, hào phóng cười: "Không cần phiền như vậy, tôi kí"
Luật sư nghe nói không chần chừ, vội vàng đưa cây bút bi. Uyển Uyển không chút do dự, kí tên mình trên văn kiện.
Sau khi tiếp nhận văn kiện, luật sư chỉ đại khái liếc nhìn, sau đó bỏ văn kiện vào bao.
"Cảm ơn cô, Hách Liên tiểu thư" – Luật sư đứng lên, duỗi tay ra. Anh thật muốn cảm ơn cô, dự án này đã chậm nhiều ngày gây ra thiệt hại lớn, cổ đông đều lo ngại Lạc Tư nên không dám lên tiếng cũng không dám hành động. Hơn nữa Hách Liên Uyển Uyển là vợ của Lạc Tư, không ai dám đến quấy rầy.
Lúc nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh còn lo lắng hôm nay bản hợp đồng không thể kí, trở về sẽ bị nhóm cổ đông luân phiên nhau oanh tạc. Nhưng cô rất thong thả kí tên mình vào.
Cho nên, nên cám ơn cô.
Uyển Uyển cũng duỗi tay bắt lấy, không nói gì. Nhưng lúc luật sư rời đi, cô đột nhiên gọi anh lại.
"Lưu Luật sư!"
Luật sư xoay người theo bản năng giữ chặt văn kiện, sợ cô đổi ý. Nếu có suy nghĩ như vậy Uyển Uyển cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Lưu luật sự, lông mi khẽ nhướng lên, để lộ đôi mắt đẹp sáng rực nhìn anh hỏi: "Lạc Tư, anh ấy đang ở công ty sao?"
"Vâng phải, tổng tài đang chuẩn bị kí kết một hạng mục quan trọng, cho nên hai ngày tới rất bận".
Uyển Uyển gật đầu, không nói gì. Lưu luật sư nhìn cô vài lần, cảm thấy cô thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà như con chim yến bị nhốt trong lòng, bị nhốt trong căn nhà xa hoa, lại thân bất do kỷ.
"Thật ra, tổng tài ngài..."
Đột nhiên, Vincent xuất hiện cản trở hai người họ, lạnh giọng nhắc nhở: "Lưu luật sư, ông nên đi đi" – Nói xong, ánh mắt dừng lại trên người Uyển Uyển.
Cả người Lưu luật sư cứng ngắc, đối với lời vừa thốt ra nói năng thiếu suy nghĩ trong lòng sợ hãi. Nhưng Vincent xuất hiện xem như bảo vệ bát cơm của anh. Dù sao việc nhà của tổng tài, đâu đến lượt một luật sư nhỏ nhoi như anh nhúng tay vào. Vội vàng tạm biệt, Lưu Luật sư bước vào thang máy.
Đợi anh đi rồi, Vincent nhìn Uyển Uyển: "Hách Liên tiểu thư, tổng tài đêm nay không về".
Cô gật đầu, hôm nay Lưu Luật sư cầm giấy chuyển nhượng đất tới cô đã hiểu. Bờ vai nhỏ nhắn hạ xuống, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ.
Vincent nhíu mày, sâu kín nhìn chằm chằm cô.
Uyển Uyển nâng mắt, nhìn thấy ánh mắt quái dị của Vincent hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Vincent trong mắt hiện lên sự tán thưởng, còn nhỏ như vậy đã chín chắn... lại còn thông minh. Nhưng nữ thân thông minh cỡ nào, bất luận thế nào cũng sẽ thua trên tay thần tình yêu, trở nên hèn mọn.
Có lẽ đi theo Lạc Tư lâu, nên nam nhân này cũng có chút lạnh lùng, Vincent cũng không phải người thích nói nhiều. Anh đem quyển tạp chí giao cho Uyển Uyển, sau đó bỏ đi.
Nhìn theo bóng Vincent cho đến khi biến mất, cô thu hồi mắt nhìn tạp chí trong tay. Đây là báo tạp chí còn chưa xuất bản, có lẽ là tạp chí xã ngăn lại không cho đưa tin. Đúng là kẻ nhiều tiền, một câu nói cũng đầy quyền lực, bất luận ai đưa tin bất lợi cho anh cũng đều không tung ra, bị bóp chết từ trong nôi.
Uyển Uyển cúi đầu nhìn ánh mắt đờ dẫn. Trên bìa tạp chí, là nam nhân khí độ bất phầm, tuy rằng bị che đi mặt, nhưng từ dáng người Uyển Uyển liếc mắt cũng nhận ra anh là nam nhân tối hôm qua thân mật cùng cô. Lúc này, anh mang theo nữ nhân bên người, còn thân mật kéo tay anh, tựa vào anh, ngay cả người vợ danh chính ngôn thuận như cô cũng chưa từng làm qua.
Ánh mắt thong thả hạ xuống, thời gian ảnh chụp là sáng nay. Lúc đó cô lẻ loi giữa biển lớn. Còn anh lôi kéo nữ nhân tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào.
Cô đã hiểu, Vincent muốn nhắc nhở cô. Nghĩ đến hôm qua, cô vui vẻ đến phát điên, khi thấy anh chạm vào cô, cảm thấy bị nhu tình mật ý của anh bao phủ. Nhưng lúc này quay về nhớ ra chỉ có thể hình dung cô lúc đó—
Cô thật khờ...
Cô xoay người mở tủ quần áo, không phát điên, thậm chí một giọt nước mắt cũng không. Đem mấy bộ quần áo lôi ra, nhét vào valy đặt ở giường.