Uyển Uyển chỉ cảm thấy đầu óc mịt mờ, không thể suy nghĩ được. Mới vừa tỉnh táo lại, Lạc Tư đã đứng ngoài cửa, cô cảm thấy có phải mình đang bị ảo giác không.
Nhưng lúc ngón tay lạnh lẽo của Lạc Tư chạm cổ tay cô, chỉ có cảm giác lạnh lẽo của anh mới thấm vào da thịt cô. Cho nên đây không phải mơ, càng không phải ảo giác.
Mọi thứ trở nên rõ ràng, hình ảnh hai người hoan ái trên du thuyền như thước phim diễn ra trong đầu cô. Còn có, ngày hôm sau cô bị anh lạnh lùng quăng lại trên du thuyền, còn anh cùng người phụ nữ khác vui vẻ, mọi thứ cùng tập kích vào đầu cô.
Tất cả hình ảnh hòa vào nhau biến thành gương mặt đang cười châm chọc cô ngốc nghếch. Trong phút chốc cô kháng cự anh, là lần đầu tiên, dám gạt bỏ tay anh.
Không phải vì giận hay ghen tị mà là vết thương cô vẫn chưa lành lại. Cô còn chưa kịp lấp đầy vết thương, ngụy trang tâm trạng của bản thân, cô làm sao dám đối mặt với anh? Lúc này ngay cả nụ cười giả tạo nhất cô cũng không thể làm ra.
Không hề dự đoán trước Uyển Uyển lại cự tuyệt anh, tay Lạc Tư rất nhanh bị cô hất ra.
Ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt màu tím trở nên nguy hiểm, khóe môi cong lên, anh lạnh lùng nhìn cô.
"Theo tôi về nhà" – Lại một lần nữa, anh thấp giọng hạ lệnh.
Anh lại một lần nữa vì người con gái này phá lệ, bỏ đi cuộc kí kết quan trọng, bỏ lại mọi công việc, sau đó hoang đường trở về thành phố A, anh không cho phép khi đã tìm được cô đáp án của cô lại là cự tuyệt của anh.
Lại giữ lấy tay cô, không để cô giãy dụa, xoay người mang Uyển Uyển rời khỏi căn phòng của người đàn ông khác.
"Buông cô ấy ra!" – Một giọng nói nghiêm nghị lạnh lùng từ phía sau cất lên.
Hai mắt Lạc Tư nheo lại, chậm rãi nhìn ra xa. Chỉ thấy bóng nam nhân cao to đứng ngay cửa thang máy, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy, lóe lên sự nguy hiểm và lãnh đạm tựa như anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Nhiên Hi, Lạc Tư rất nhanh khôn khéo đánh giá anh, rất nhanh liền đưa ra kết luận, người đàn ông trước mắt này nhất định sau này không ai có thể đoán được trong bụng anh chứa gì.
Nhưng mà việc đó cũng phải có sự cho phép của anh. Ánh mắt Lạc Tư trở nên linh hoạt.
"Tôi muốn mang vợ mình đi, chẳng lẽ còn phải được anh đồng ý qua?" – Giọng nói lưu loát rõ ràng từ trong cổ hạng Lạc Tư phát ra, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Lệ Nhiên Hi cười lạnh, không chút e sợ nhìn anh, ánh mắt sáng quắc coi biểu tình của đối phương như cái giẻ rách: "Nơi này là địa bàn của tôi. Anh muốn mang cô ấy đi, nhưng tôi sẽ không để anh có cơ hội gây tổn thương cô ấy nữa".
Quyết không cho phép, thứ anh coi như trân bảo bị một người nam nhân tra tấn làm cho tổn thương. Quyết không cho phép.
Uyển Uyển giật mình đứng một bên, nhìn lệ khí hai bên không hề chịu thua kém đối phương, trong lòng có dự cảm không tốt. Xung quanh từ trên người họ đều tỏa ra cảm giác áp bách, Lệ Nhiên Hi cũng như vậy, cô chưa từng thấy anh như thế.
Đôi mắt anh tối đen sâu thẳm, bên trong không ngừng nổi lên sóng lớn, toàn thân tỏa ra mùi sát khí cùng tàn nhẫn, khiến cho kẻ khác sợ hãi..
Lạc Tư lạnh lùng câu môi, bờ môi nhỏ bé tạo nên độ cong hoàn mỹ, nhưng ngay sau đó, thân hình cao to di chuyển, mọi người chưa kịp hoàn hồn, trong nháy mắt nó đã xuất hiện trước mắt Lệ Nhiên Hi. Lửa quang bắn ra khắp nơi, tung một quyền vào Lệ Nhiên Hi.
Một âm thanh trầm đục vang lên, Lệ Nhiên Hi tuy có phòng bị, nhưng Lạc Tư nhanh như vậy khiến cho người khác không khỏi thán phục. Xương trên mặt như lệch đi, anh lảo đảo lui về sau vài bước, Lệ Nhiên Hi kiềm nén tiếng rên trong cổ họng, không để nó thoát ra.
Uyển Uyển kinh hô, đôi mắt xinh đẹp mở to, sững sờ che kín miệng.
Lệ Nhiên Hi nghiêng mặt nhìn Lạc Tư, mặt không đổi, chỉ có đôi mắt càng trở nên lạnh lẽo. Bàn tay nắm chặt, đánh nhau với anh là chuyện bình thường như cơm bữa, anh dùng tốc độ nhanh nhất, cũng tung quyền ngay giữa trán Lạc Tư.
Quả nhiên đầu Lạc Tư lệch đi, khóe mắt trở nên bất thường giương lên. Tốt lắm. Anh đã bao nhiêu năm chưa có gặp đối thủ?
Toàn thân khí lực mười phần, nhanh chóng tung quyền đáp trả. Trước mắt có gì đó lóe lên, muốn thu hồi lực nhưng không kịp, sau đó một tiếng rên to khiến người ta kinh ngạc.
Thứ âm thanh giống như xương và thịt tách ra, tiếng ma sát tiếng rên hòa vào nhau——
Lạc Tư thu tay, bàn tay vẫn còn đau. Đôi mắt màu tím bất thường, mặt không chút thay đổi nhìn Uyển Uyển yếu ớt tựa vào lòng Lệ Nhiên Hi.
Là cô, lúc anh tung quyền dùng cả thân thể của mình chặn đứng sự phản kích của anh. Anh biết lực đạo lúc nãy của mình mạnh đến bao nhiêu, nhưng điều làm anh tức giận là không ngờ cô vì nam nhân kia mà làm lá chắn..
Lệ Nhiên Hi cũng không quan tâm Lạc Tư đang cừng còng đứng bất động, lòng tràn đầy lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Uyển Uyển.
"Uyển Uyển, em có sao không?" – Nỗi lo lắng thấp thỏm dừng lại trên người cô, Lệ Nhiên Hi không hề che giấu tình cảm thân thiết sự quan tâm lo lắng của bản thân.
Tưởng như một cú đấm của Lạc Tư không phải giáng vào lưng Uyển Uyển mà là giáng vào trái tim Lệ Nhiên Hi anh.
Qua một lát, Uyển Uyển từ từ hồi tỉnh, Lệ Nhiên Hi trước mắt cô trở nên mơ hồ, cô gần như muốn ngất đi. Một quyền của Lạc Tư khiến cho lục phủ ngũ tạng cô muốn bay ra, phía sau lưng vừa đau vừa như có lửa đốt nóng rát.
Nhưng đôi môi tái nhợt vẫn cố gắng mỉm cười, vừa khiến người yêu ta yêu vừa khiến người ta xót thương.
Cô nhìn Lệ Nhiên Hi lắc đầu, sau đó nhìn thẳng về phía Lạc Tư. Trong mắt cô hình ảnh Lạc Tư rất mờ, nhưng vết thương anh gây cho cô lại không cách nào mờ nhạt.
"Em sẽ về, nhưng không phải lúc này. Xin cho em chút thời gian suy nghĩ xem sau này chúng ta sẽ sống chung thế nào được không?"
Lạc Tư nói không nên lời, môi mím chặt từ trên cao nhìn cô. Cuối cùng anh buông tay, nhàn nhạt đáp: "Tốt lắm, Hách Liên, nhớ kỹ lựa chọn ngày hôm nay của cô".