Tác giả | Tối Á Miêu Miêu |
Tình trạng | Hoàn thành |
Lượt xem | 10 |
Thể loại | Đam Mỹ Đam Mỹ Trọng Sinh |
Truyện bắt đầu trong một đêm yến tiệc hoàng cung, ánh đèn vàng rực chiếu sáng mọi ngóc ngách của đại sảnh. Hoàng thượng Hiên Viên Nhãn Thừa ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao, theo dõi từng cử động của những người xung quanh. Cả cung điện đều dâng tràn sự uy nghiêm, chỉ có một bóng hình duy nhất khiến Y chú ý: Lâm An Trúc.
Lâm An Trúc, người từng là thiếp của Hoàng thượng, người đã mang hài nhi của Y nhưng lại vì một tai nạn bất ngờ mà mất đi đứa bé trong bụng. Cũng chính vì sự mất mát đó mà nàng trở nên tội nghiệp trong mắt Hoàng thượng. Đau khổ, uất ức, nàng dần rút lui khỏi cuộc sống hoàng cung, từ đó mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng, và sống trong bóng tối của nỗi buồn suốt bao năm tháng.
Nỗi đau từ kiếp trước đã đẩy Lâm An Trúc vào một tình cảnh mà nàng không thể nào cứu vãn. Nhưng không ai biết rằng, nàng đã trọng sinh, được trao cơ hội làm lại từ đầu. Trong kiếp này, nàng không còn làm một người yếu đuối, nhẫn nhịn, mà đã tìm được lý do để trả thù. Kiếp này nàng sẽ không để Hiên Viên Nhãn Thừa dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt.
Vào đêm đại yến hoàng cung, trong lúc các quan thần đang cười nói, Lâm An Trúc thầm lặng rút từ trong tay áo ra một thanh độc dược nhỏ giọt vào ly rượu của Hoàng thượng. Y không hề hay biết, và sau khi uống, Hiên Viên Nhãn Thừa dần cảm thấy khó chịu, choáng váng. Cả cung điện bắt đầu hoang mang, nhưng tất cả đều không thể ngờ được rằng, người đứng sau cuộc ám toán này chính là Lâm An Trúc.
Lâm An Trúc nhìn thấy Hoàng thượng ngã xuống, cơ mặt lạnh lùng. Nàng không cảm thấy vui mừng hay hả hê mà chỉ cảm nhận một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập trong tim. Đó không phải là sự trả thù đơn giản mà là một lời nguyền đầy ám ảnh. "Kiếp này, nếu không thể yêu thương, thì sẽ trả lại tất cả những gì ngươi đã gây ra cho ta."
Nàng bước ra khỏi đám đông, ánh mắt đầy quyết tâm. Kiếp trước nàng là người bị phụ bạc, nhưng kiếp này nàng sẽ không để Hiên Viên Nhãn Thừa dễ dàng thoát khỏi quả báo. Trọng sinh không chỉ để sống mà còn để đòi lại những gì đã mất.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị rời khỏi cung điện, một tiếng động vang lên từ phía sau, khiến nàng chững lại. Một giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo vang lên:
"Ngươi nghĩ rằng, một lần nữa ta sẽ để ngươi rời đi như vậy sao?"
Lâm An Trúc quay lại, đôi mắt sáng ngời, không chút sợ hãi. Người đứng đó là Hiên Viên Nhãn Thừa, đã tỉnh lại và không hề bị ảnh hưởng nhiều như nàng tưởng. Hắn đứng vững, ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt không chút thay đổi.
"Lâm An Trúc, ngươi có thể ám toán ta một lần, nhưng liệu ngươi có thể sống sót qua lần này không?"
Lâm An Trúc nhếch miệng cười, ánh mắt lấp lánh sự giễu cợt.
"Ta đã chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài. Ngươi sẽ là người cuối cùng phải trả giá."
Những lời nói này không phải là sự đe dọa, mà là một tuyên ngôn. Một trận chiến tâm lý, một mối quan hệ vừa yêu vừa hận bắt đầu từ đây.