Cám ơn NanaYJ và mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình không biết.
.
Tháng Bảy sơ thất, Lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, mọi người trong ngự điểm phòng đều thập phần bận rộn. Trừ bỏ làm điểm tâm cho Hoàng hậu nương nương, mấy ngày nay các nàng còn cần chế tác rất nhiều xảo quả vì Hoàng hậu nương nương muốn đưa đi các cung khác để dùng trong Lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Cách làm Xảo quả là: trước đem đường trắng để ở trong nồi nấu chảy thành nước đường, sau đó để vào bột mì, hạt mè, trộn đều rồi tráng mỏng, sau đó để lạnh rồi cắt thành hình khối chữ nhật, *chiết vi toa hình mặt xảo phôi, nhập du tạc tới vàng óng ánh tức thành*. Tuy rằng làm cũng không khó, nhưng phải làm lượng khá lớn, nên bọn Lâm Gia Bảo phải bắt đầu làm việc từ sáng sớm.
“An Trúc , ngươi không cần vội , cùng ta đem tổ yến cao đưa đến chỗ Hoàng hậu nương nương trước .” Lâm má má đem một cái thực hạp đưa cho An Trúc .
“Dạ. Ma ma ta đây liền đến.” Lâm Gia Bảo buông đồ trong tay xuống, đi rửa tay.
“Lâm má má, mang ta cùng đi đi.” Ngọc Lang xin Lâm má má. Hôm nay là Lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, nàng đặc biệt mang chiếc hà bao được thêu thùa tinh mỹ ở trên người. Hy vọng có thể xuất hiện trước mặt Hoàng hậu nương nương.
“Không cần, An Trúc cùng ta đi là được. Ba người các ngươi lo làm xảo quả đi.”
Lâm má má không nhìn nàng thỉnh cầu. Về điểm này, nàng làm sao không biết tâm tư của Ngọc Lang. Ngọc Lang nhìn Lâm má má mang theo An Trúc rời đi, trong lòng tức giận bất bình.
Khi Lâm má má mang theo An Trúc đến chủ điện Vĩnh Thọ cung, liền nhìn thấy Chu má má đang chờ ở ngoài điện.
“Lâm má má các ngươi đã tới, Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ đều ở bên trong, đang chờ điểm tâm của ngươi.” Chu má má ném cho Lâm má má một ánh mắt ra hiệu.
“Đây là An Trúc phải không? nghe Lâm má má nói, tay nghề hiện tại của ngươi cũng rất tốt .” Chu má má cười tủm tỉm nhìn An Trúc , đối với ngoại hình của hắn thì nàng rất vừa lòng, nghĩ thầm rằng hẳn là có thể báo cáo kết quả công tác .
“Chu má má hảo.” Lâm Gia Bảo tiến lên vấn an Chu má má, nghe xong lời nàng khích lệ nên có chút ngại ngùng mà nở nụ cười.
Lâm má má đi ở phía trước, đột nhiên ôm bụng khom lưng xuống, “Ai u, như thế nào đột nhiên bụng đau quá a…”
Lâm Gia Bảo khẩn trương nâng Lâm má má dậy, “Ma ma, ngươi làm sao vậy?”
“Ai u, bụng đột nhiên không thoải mái, ai u… An Trúc a, ngươi cùng Chu má má vào đi thôi. Ta cái dạng này mà đi gặp Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ thì quá thất lễ.” Lâm má má nói với An Trúc.
“Còn ma ma thì làm sao đây?” Lâm Gia Bảo lo lắng hỏi.
“Ta không sao, ta đi cung phòng một chút thì tốt rồi. Ngươi mau đi đi.” Lâm má má nói.
“Dạ.” Lâm Gia Bảo mang theo thực hạp cùng Chu má má đồng thời đi vào chủ điện.
Trong chủ điện, hoàng hậu cùng Thái tử đang ngồi nói chuyện. Hoàng hậu nhìn thấy An Trúc bưng điểm tâm tiến vào, Lâm Gia Bảo lên phía trước quỳ xuống hành lễ.
”Ngự điểm phòng An Trúc , khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ.”
“Miễn lễ.” Hoàng hậu cẩn thận đánh giá hắn một phen. Đích xác giống Chu má má nói , là một hài tử có dung mạo thảo hỉ. Hoàng hậu nhìn thấy điểm tâm tạo hình chim khách trong đĩa, “Đây là điểm tâm gì? Tạo hình thực phù hợp.”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đây là tổ yến cao. Là dùng kẹo mạch nha, tổ yến toái, đường cùng cao phấn làm , hương vị trong veo. Hôm nay là Lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, cố ý dùng khuôn mẫu hình chim khách.” Lâm Gia Bảo cẩn thận trả lời.
Hoàng hậu nhìn hắn trả lời đâu vào đấy, cũng không hoảng hốt khiếp đảm, đối với hắn lại tăng thêm vài phần hảo cảm. Hiên Viên Hãn Thừa nhìn khuôn mặt nhu thuận nhỏ nhắn của Lâm Gia Bảo.
“Ngươi tiến cung đã bao lâu, cảm thấy trong cung như thế nào, quen không?”
“Hồi Thái tử điện hạ, An Trúc tiến cung đã hơn một năm . Đã quen với sinh hoạt trong cung. Trong cung thực hảo, ta cũng cùng Lâm má má học được rất nhiều cách làm điểm tâm.”
Hiên Viên Hãn Thừa lại hỏi: “Ngươi là người ở nơi nào? Nhà đang ở nơi nào? Trong nhà còn có người nào? Có huynh đệ tỷ muội gì không?”
“An Trúc là người Phái Huyền Từ Châu, nhà ở Lâm gia thôn cách Phái Huyền không xa. Trong nhà có cha mẹ, còn có một ca ca cùng hai i tỷ tỷ, còn có một đệ đệ cùng muội muội.” Lâm Gia Bảo thành thực trả lời.
Lâm Gia Bảo không nói , kỳ thật Hiên Viên Hãn Thừa cũng biết. Nhìn bảo bối của hắn chu chu cái miệng nhỏ nhỏ mà nói chuyện, trong lòng một mảnh lửa nóng.
“Con nối dòng trong nhà của ngươi rất thịnh vượng, rất tốt.”
Hiên Viên Hãn Thừa thâm ý nhấn mạnh bốn chữ “con nối dòng thịnh vượng” này. Hoàng hậu nghe xong lời Thái tử nói, cũng vừa lòng mà gật đầu,
“Nương của người là một người có phúc khí .”
“Ha ha, ngươi cũng là người có phúc , cầm, ban cho ngươi .”
Hiên Viên Hãn Thừa đem một khối ngọc bội như ý đưa cho Lâm Gia Bảo. Lâm Gia Bảo nhìn ngọc bội, sửng sốt.
“Thái tử điện hạ thưởng cho ngươi , còn không mau tạ ơn.” Chu má má lôi kéo An Trúc .
“Tạ Thái tử điện hạ!”
Lâm Gia Bảo nhận ngọc bội, mỉm cười ngọt ngào . Đây là lần đầu tiên hắn được thưởng một mình nga. Hoàng hậu cùng Chu má má nhìn nhau, biết Thái tử là vừa lòng .
”Hôm nay điểm tâm rất không tệ, Chu má má, dẫn hắn đi xuống lĩnh thưởng đi.”
“Dạ.”
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt vừa lòng của Thái tử cũng yên lòng, “Chọn người này đi.”
“Đúng vậy, mẫu hậu, chọn hắn . Cảm tạ mẫu hậu lựa chọn đuuợc người tốt như vậy. Tuổi nhỏ một chút, nhưng như thế thì càng dể dạy bảo” Hiên Viên Hãn Thừa cảm kích nhìn mẫu hậu.
“Ngươi thích là tốt, ta sẽ nói chuyện với phụ hoàng của ngươi, nếu không có vấn đề gì, ta liền hạ ý chỉ .”
Lâm Gia Bảo từ chủ điện Vĩnh Thọ cung đi ra, nhìn thấy Lâm má má chờ ở nơi đó, bước nhanh đến hỏi.”Ma ma, ngài có thấy khá hơn chút nào không?”
“Đã tốt hơn nhiều. Ngươi sao? Một người đi có sợ hãi hay không.” Lâm má má hỏi.
“Không sợ hãi. Hôm nay Hoàng hậu nương nương khen điểm tâm làm ngon. Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ còn hỏi ta một vài câu. Ma ma đây là Hoàng hậu nương nương thưởng , còn có cái ngọc bội này, là Thái tử điện hạ ban cho .”
Lâm Gia Bảo đem những phần thưởng mà Chu má má đưa cho hắn trình cho Lâm má má xem, đồng thời còn đưa ra ngọc bội cho nàng nhìn. Lâm má má nhìn nhìn ngọc bội, sau đó đưa lại cho hắn:
”Thái tử điện hạ ban cho , ngươi cứ hảo hảo thu đi.”
Sau đó Hoàng hậu nói việc này cùng hoàng đế. Hoàng đế cũng hiểu được phương pháp này là khả thi. Lập tức phái người điều tra bối cảnh gia đình Lâm An Trúc , không đến hai ngày công phu liền rành mạch mọi tình huống về sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của Lâm An Trúc , mỗi người trong nhà, thân thích quan hệ, quê quán, thậm chí là tổ tông mấy đời nhà hắn.
“Tử Đồng, lần này chọn người không tồi.”
Hoàng đế khen, Lâm gia nhiều thế hệ sống bằng nghề nông, gia đình trong sạch. Năm nay đại ca nhà Lâm gia đậu tú tài, thành tích ưu tú, năm sau cũng rất có khả năng trúng cử. Hoàng đế luôn luôn thích nhân tài,
“Về sau cũng là viên chức, thân thế này cũng không tính quá kém .”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng. Con nối dòng nhà này thật sự thịnh vượng a. Ngài xem, Trương thị sinh một đôi long phượng thai thực sự phúc khí.” Hoàng hậu cũng thực vừa lòng.
“Tử Đồng ngươi xem, đại nữ nhi Lâm gia này năm trước cũng sinh một đôi long phượng thai nữa.” Hoàng đế cũng thực vừa lòng.
“Nếu cũng có thể vì Thừa nhi của chúng ta sinh ra một đôi long phượng thai thì tốt rồi.” Hoàng hậu cảm thán nói. [Y-H: ở hiền gặp lành. Hoàng hậu an tâm, sẽ có long phượng thai mà (^_^)]
Hoàng đế nghĩ trong hoàng thất Hiên viên vương triều không có long phượng thai được sinh ra.”Nếu thật có thể long phượng trình tường, trẫm sẽ ban thưởng thật hậu cho hắn ha ha!”
Hoàng hậu nhìn một chút, tháng tám sơ ngũ là một ngày lành. Liền ra lệnh cho ma ma cấp dưới đi an bài . Chạng vạng hôm nay, một đạo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương đánh vỡ bình tĩnh ở trong ngự điểm phòng. Sau khi Lâm Gia Bảo nghe được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, cả người đều ngây ngẩn.
“An Trúc , nhanh tạ ơn đi. Sáng sớm ngày mai sẽ có ma ma chuyên môn tới đón ngươi.” Chu má má tự mình đọc ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
“Chu má má, ngài xem đứa nhỏ này cao hứng đến ngốc, ha ha.”
Lâm má má nâng An Trúc dậy, đối Chu má má cười nói. Chu má má cũng không thèm để ý, trước khi rời đi lại hảo tâm nhắc nhở,
“Buổi tối các ngươi hảo hảo chuẩn bị một chút, ngày mai cũng đừng để cho các ma ma chờ .”
Sau khi Chu má má truyền chỉ xong rồi đi, lúc này chỉ nghe oa một tiếng, Lâm Gia Bảo khóc lên. (^_^).
“Ma ma, ta sợ…” Lâm Gia Bảo nói xong khóc lớn lên.
Ba người Ngọc Sương cũng vây xung quanh hắn, nói lời chúng mừng đồng thời cũng bảo hắn đừng khóc.
“Đây chính là chuyện tốt a, ngươi khóc cái gì, người khác cầu cũng cầu không được đâu!” Ngọc Lang chanh chua nói.
Ngọc Linh vỗ vỗ Ngọc Lang, “Đừng nói nữa, nhìn An Trúc khóc đến thương tâm a.”
“Ma ma, ta về sau cũng không thể xuất cung . Nha nha nha …” [Y-H: mấy tiếng NHA NHA chắc là tiếng khóc, mình sẽ ko sửa lại vì mình thấy chữ này nó dễ thương (^_^)]
Lâm Gia Bảo không biết làm tiểu thị của Thái tử điện hạ là phải làm những thứ gì, nhưng hắn mơ hồ cảm giác hắn sẽ không thể xuất cung .
“Ta rất nhớ người nhà của ta, ta muốn về sau xuất cung sẽ cùng bọn họ đoàn tụ, bọn họ cũng đang chờ ta!” Lâm Gia Bảo khóc thở hổn hển đến rất lợi hại. [Y-H: tội quá]
“An Trúc a, ngươi đừng khóc . Ngươi sau này sẽ là người của Thái tử điện hạ, ngày lành còn đang đợi phía trước đâu. Cũng không nhất định sẽ không thể xuất cung, người nhà cũng chưa chắc không nhìn thấy được.” Lâm má má một bên vỗ lưng hắn, một bên an ủi.
“Đúng vậy, An Trúc . Ngươi đừng khóc , khóc đến đỏ hết cả mắt rồi kìa” Ngọc Sương cũng ôn nhu an ủi, vươn tay đưa cho An Trúc chén trà, sờ sờ ấm trà đều lạnh.”Ngọc Lang giúp ta thêm nước ấm.”
“An Trúc , nghe Lâm má má nói. Đây là Hoàng hậu nương nương hạ ý chỉ, đã không thể cải biến. Ngươi chỉ có thể tiếp thu, nếu ngươi muốn kháng chỉ chẳng những chính ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này, còn sẽ liên lụy đến người nhà. Chính ngươi ngẫm lại đi.” Lâm má má có chút nghiêm khắc nói cùng hắn.
“Nha nha nha nha… Ma ma, ta biết . Nha nha nha…” Lâm Gia Bảo cũng biết Lâm má má nói đúng, chỉ là hắn không thể kìm được nước mắt.
Ngọc Lang bưng khay đi tới, đem ấm trà đặt lên trên, đi đến nơi nấu nước, trong lòng càng nghĩ càng ghen tị. Vì cái gì, An Trúc có mệnh tốt như vậy! Còn không phải Lâm má má thường xuyên dẫn hắn lộ diện ở trước mặt Hoàng hậu nương, nếu mang nàng đi, có lẽ hôm nay người hảo mệnh chính là nàng rồi! Ngọc Lang càng nghĩ càng không cam lòng, nhìn nước sôi nóng bỏng, trong lòng toát ra một suy nghĩ ác độc, nếu mặt An Trúc bị hủy…
“Trà đến .”
Ngọc Lang bưng khay có một bình nước sôi, cẩn thận mà tiến lên, chờ khi đi đến trước mặt An Trúc làm bộ như không cẩn thận vấp một cái, đem nước trà hất về hướng mặt An Trúc. [Y-H: nhỏ này ác quá]
“Ai nha! Cẩn thận.” Mọi người sôi nổi đem An Trúc kéo ra. Lâm Gia Bảo cũng theo bản năng mà dùng tay che mặt.
“An Trúc , ngươi không sao chứ, có chỗ nào bị phỏng không?” Lâm má má khẩn trương nhìn Lâm An Trúc .
“Ma ma, tay ta đau.” trên lưng tay phải Lâm Gia Bảo sưng lên một mảnh đỏ.
“Nhanh ngâm vào nước lạnh, lấy phỏng dược [ thuốc trị phỏng] đến.” Lâm má má kéo An Trúc đến bên cạnh cái ao [chắc là thao nước].
“Ta đi lấy phỏng dược!” Ngọc Linh chạy nhanh ra ngoài.
Lâm má má thấy Ngọc Lang ngã trên mặt đất, tiến lên liền tát nàng một cái.”Ngọc Lang ngươi làm cái gì vậy!”
Ngọc Lang bụm mặt, không dám tin, ma ma chưa từng có đánh nàng, “Ma ma, ta… Ta không phải cố ý , chân ta uy .” Ngọc Lang nghẹn ngào nói.
Lâm má má là lão ma ma trong cung, thật hay giả sẽ không nhận rõ sao? Ngọc Lang này cư nhiên có tâm tư ác độc như vậy, sợ là không thể lưu lại… Ngọc Sương ở một bên giúp An Trúc rửa tay, cũng dùng ánh mắt thất vọng nhìn Ngọc Lang.
“Thuốc mỡ đến .” Ngọc Linh cầm thuốc mỡ chạy lại.
Lâm má má cẩn thận bôi thuốc cho An Trúc , hoàn hảo, vết thương không nghiêm trọng, chỉ là có chút sưng đỏ, cũng không có nổi bọc nước.
“An Trúc , ma ma cùng ngươi trở về phòng , giúp ngươi thu xếp một chút, tay ngươi cũng không thể động, sau đó ngươi liền nghỉ ngơi sớm một chút, không nên suy nghĩ nhiều.” Lâm má má lôi kéo An Trúc đi khỏi đó.
“Ma ma, ta cũng tới giúp ngươi.” Ngọc Sương cũng cùng đi , cũng không thèm nhìn tới Ngọc Lang còn quỳ trên mặt đất.
“Ma ma, ta cũng tới…”
Ngọc Linh cũng bước nhanh đuổi kịp. Ngọc Linh tuy rằng tính trẻ con, nhưng không ngốc, một màn mới vừa rồi nàng đều nhìn thấy hết, bát trà nóng kia chính là cố tình hướng vào mặt An Trúc. Ngẫm lại thật sự tức giận, Ngọc Lang như thế nào có thể làm như vậy chứ?.
Trong thư phòng của Thái tử Đông Cung, Hiên Viên Hãn Thừa hay tin Lâm Gia Bảo bị phỏng tay, ánh mắt liền lạnh như băng. Sau đó nghe nói là vết thương không nghiêm trọng mới thoáng yên tâm.
“Nguyên Phúc, ma ma giáo dẫn ngươi đều dặn dò qua sao?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi Nguyên Phúc.
“Hồi Thái tử điện hạ, hai ma ma bên kia ta đều chuẩn bị qua.”
“Ngươi lại đi một lần, đem thuốc trị thương tốt nhất đưa qua.” Hiên Viên Hãn Thừa phân phó Nguyên Phúc.
“Dạ.” Nguyên Phúc lui ra.
Hiên Viên Hãn Thừa lại gọi một ám vệ, “Cùng Lâm má má nói, cung nữ kia cần nàng xử lý một chút. Nếu nàng không nguyện ý làm theo, ngươi liền giúp nàng.”
Bất cứ cái gì thương tổn bảo bối của hắn đều phải trả đại giới.
Thị vệ bên ngoài thư phòng thông báo, “Khâu má má cầu kiến.”
“Cho nàng vào đi.”
Khâu má má nguyên là quản sự ma ma trong cung mẫu hậu, năm nay gần bốn mươi tuổi, làm người nghiêm cẩn, làm việc lão luyện, *sấm rền gió cuốn*. Việc trong cung của Thái tử có thể xử lý sạch sẽ như vậy, đều là công lao của nàng. Khiến cho hậu viện của Thái tử Đông Cung đều an phận không ít. Từ khi Thái tử phi “Bị bệnh”, Hiên Viên Hãn Thừa liền đem mọi việc trong hậu viện Thái tử Đông Cung đều giao từ nàng quản lý.
“Khấu kiến Thái tử điện hạ, lão nô đến xin ngài chỉ thị một chút. Hoàng hậu nương nương ban cho Lâm tiểu chủ, vậy nên an bài ở viện nào ở phía sau?” Khâu má má khấu kiến Thái tử điện hạ, sau nói ra mục đích của nàng.
“Không an bài ở viện phía sau , để ở ngay tại Bình Nhạc uyển đi. Ngươi sai người bố trí lại chủ điện một chút.”
Hiên Viên Hãn Thừa đã sớm tính toán , Bình Nhạc uyển cách thư phòng của hắn tương đối gần. Từ khi hắn trọng sinh đến nay đều ở nơi này, tương đối thanh tịnh. Cảnh sắc chung quanh cũng không tồi, hơn nữa cách hậu viện khá xa. Hiên Viên Hãn Thừa không muốn mấy nữ nhân kia tới gần bảo bối của hắn.
“Đem phòng ngủ bố trí vui mừng một ít, ngươi chọn thêm hai cung nữ cùng thái giám có tư chất tốt một chút vào hầu hạ, còn có, về sau Bình Nhạc uyển đều dùng tiểu phòng bếp của thư phòng bên này.” Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục phân phó nói.
Khâu má má vừa nghe, liền hiểu được vị Lâm tiểu chủ này không đồng nhất với người khác. Trong lòng có so đo, về sau , những việc liên quan đến vị tiểu chủ này, nàng đều phải dùng chút tâm tư.