Cám ơn Ngoc Chi , mauxanhvamauhong đã gợi ý chỗ mình ko biết.
.
Lễ Trung thu từ từ tới gần, cảm xúc của Lâm Gia Bảo cũng càng ngày càng không vui. Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bộ dáng của Lâm Gia Bảo rất là đau lòng, nhưng khi hắn hỏi thì y cứ lắc đầu trầm mặc không nói.
Kỳ thật Hiên Viên Hãn Thừa biết trong lòng Lâm Gia Bảo đang suy nghĩ cái gì, nhất định là nghĩ đến việc gặp mặt gia nhân vào dịp lễ Trung thu. Hắn cũng vẫn luôn chờ Lâm Gia Bảo chủ động hướng hắn xin giúp đỡ, nhưng chờ hoài không thấy, xem ra bảo bối của hắn vẫn chưa đủ tín nhiệm hắn.
Ngày mai chính là lễ Trung thu, nhìn bảo bối vẫn không chuẩn bị nói cùng hắn về việc muốn gặp gia nhân, Hiên Viên Hãn Thừa thở dài.
“Bảo bối, chúng ta cần nói chuyện…”
Buổi chiều Hiên Viên Hãn Thừa không có đi thư phòng xử lý chính vụ, mà là lôi kéo Lâm Gia Bảo mới vừa ngủ trưa dậy lên ngồi ở bên giường.
“Bảo bối có lời gì muốn nói với ta không?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi.
Lâm Gia Bảo lắc lắc đầu.
Hiên Viên Hãn Thừa nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối lên nhìn thẳng hắn, hỏi:
“Ta là ai?”
“Thái tử điện…”
Lâm Gia Bảo còn chưa nói xong đã bị Hiên Viên Hãn Thừa ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn. Lời nói bị nuốt hết trong miệng của hắn, Hiên Viên Hãn Thừa dùng lưỡi tham nhập vào trong miệng Lâm Gia Bảo, trong miệng y bốc lên, cùng cái lưỡi nhỏ thơm tho của bảo bối quấn quanh cùng một chỗ.
Hiên Viên Hãn Thừa lưu luyến rời đi cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối, lại hỏi.
“Bảo bối, ta là ai? Ta là gì của ngươi?”
“Tướng công… tướng công của Gia Bảo” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn trả lời.
“Thực ngoan! Bảo bối, ta là tướng công của ngươi, có chuyện gì không thể cùng tướng công nói .” Hiên Viên Hãn Thừa thấy Lâm Gia Bảo lại trầm mặc không nói, “Hay là ngươi không tin tướng công ân…”
“Không…” Lâm Gia Bảo nói.
Hiên Viên Hãn Thừa đem Lâm Gia Bảo ôm vào lòng trong, “Bảo bối ngươi phải biết, không có chuyện gì mà tướng công của ngươi làm không được.” Hiên Viên Hãn Thừa hôn hôn hai má Lâm Gia Bảo, ôn nhu hỏi: “Có muốn gặp người nhà của ngươi không?”
Lâm Gia Bảo nghe được hai chữ “người nhà” lập tức dùng sức mà gật đầu (^_^), nước mắt lập tức chảy xuống. “ Muốn , muốn!”.
Hiên Viên Hãn Thừa hôn lên nước mắt của Lâm Gia Bảo, “Đừng khóc bảo bối, ngày mai khẳng định cho ngươi nhìn thấy gia nhân…”
“Chính là… Chính là… Cung quy…” Lâm Gia Bảo nói chuyện còn mang theo tiếng khóc nức nở.
“Hảo … Hảo , đừng khóc , ngoan bảo của ta. Ngươi xem, mấy ngày nay ngươi lo lắng , ăn cũng ăn ít, làm tướng công ta rất lo lắng nha. Về sau có chuyện gì đều phải nói cùng tướng công, mặc kệ việc khó như thế nào, tướng công đều có thể giúp ngươi giải quyết, biết không?” Hiên Viên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo, trấn an, vỗ nhẹ lên lưng y, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói.
“Ta… Ta biết , tướng công thật tốt!” Lâm Gia Bảo vươn tay ôm lấy Hiên Viên Hãn Thừa.
Hiên Viên Hãn Thừa thực vui sướng khi Lâm Gia Bảo chủ động ôm lấy hắn, “Về sau có bất luận chuyện gì khó xử đều không cho giấu ở trong lòng biết không?”
“Dạ. Về sau sẽ không .” Lâm Gia Bảo cam đoan.
“Ngày mai sẽ để cho Nguyên Phúc bọn họ an bài , ngươi không cần lo lắng .” Hiên Viên Hãn Thừa yêu thương mà hôn hôn cái mũi nhỏ vì khóc mà có chút hồng hồng của Gia Bảo.
Hôm lễ Trung thu, Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành ba người từ rất sớm đã trước cửa Ngoại ngũ sở cung mà chờ. Cửa cung đã tụ tập rất nhiều người nhà của các cung nhân.
Giờ Thìn vừa đến, cửa cung mở ra, một đội thị vệ đi ra duy trì trật tự. Thủ lĩnh cầm đầu thị vệ bắt đầu đọc tên cung điện, mỗi khi đọc một cái tên thì sẽ có một nhóm cung nhân đi ra.
Sau khi nhóm cung nhân đi ra đều sôi nổi tìm kiếm người nhà của mình, có người khi thấy được người nhà của mình thì bật người chạy vội đi qua, có người thì ôm nhau vừa khóc vừa cười , mọi người nhìn thấy đều rất là hâm mộ. Một số người vì chưa thấy được người nhà thì đều dựng thẳng lỗ tai nghe thủ lĩnh thị vệ đọc cung danh.
Lâm Gia Văn bọn họ đợi khoản nửa canh giờ, rốt cục nghe được thủ lĩnh thị vệ báo tên Vĩnh Thọ cung. Ba người Lâm Gia Văn đều kéo cao cổ hướng về phía cửa cung mà nhìn, lại tiếp tục nhìn. Thẳng đến khi thủ lĩnh thị vệ lại đọc đến tên của một cung khác, bọn họ vẫn không nhìn thấy Lâm Gia Bảo.
Lại đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Lâm Gia Bảo, Lâm Đại Tráng có chút nóng nảy.”Gia Bảo như thế nào còn không ra nha?”
Tần Khải Hành nói với Lâm Đại Tráng: “Nhạc phụ ngài đừng nóng vội, ta đi hỏi một chút.”
Lúc này thấy thủ lĩnh thị vệ đã đình chỉ báo danh, ba người Lâm Đại Tráng thấy thế liền đi qua.
“Thị vệ đại nhân, xin hỏi cung nhân Vĩnh Thọ cung đều đi ra hết rồi sao?” Tần Khải Hành tiến lên hỏi.
Thủ lĩnh thị vệ kia nhìn ba người bọn họ một cái rồi nói: “Đã sớm đi ra .”
Lâm Đại Tráng nghe xong có chút nóng nảy, “Sao lại như thế được ? Hài tử nhà của ta còn chưa có đi ra mà?”
Tần Khải Hành đưa cho thủ lĩnh thị vệ một chút thù lao, “Thị vệ đại nhân có thể hay không giúp chúng ta tra một chút, đệ đệ nhà của ta gởi thư về nói là làm người hầu ở tại Vĩnh Thọ cung.”
Thủ lĩnh thị vệ lại nhìn danh sách, “Vĩnh Thọ cung đều phóng xuất , đệ đệ nhà ngươi tên gọi là gì?”
“Đệ đệ của ta ở trong cung gọi là Lâm An Trúc , làm phiền thị vệ đại nhân giúp chúng ta nhìn xem.” Lâm Gia Văn nói.
“Lâm An Trúc … trong danh sách Vĩnh Thọ cung không có tên này, các ngươi có nhớ lầm không?” Thủ lĩnh thị vệ đem một tờ danh sách của Vĩnh Thọ cung cho bọn hắn nhìn thoáng qua.
Lâm Gia Văn rất nhanh nhìn qua một chút, quả thật không có tên của đệ đệ. Cũng rất là lo lắng, như thế nào lại không có tên của đệ đệ? Rõ ràng trong thư viết rành mạch , nói là làm người hầu trong Vĩnh Thọ cung của Hoàng hậu nương nương.
Thủ lĩnh thị vệ nghĩ nghĩ, nói với bọn họ: “Có lẽ là lại bị điều đến cung khác đi, các ngươi chờ một chút, lát nữa còn có vài cung nhân từ các cung khác sẽ đi ra.”
Gần đây cũng không có nghe nói có cung nhân nào bị xử trí, bất quá cái tên Lâm An Trúc ngược lại có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào đó.
Lâm Đại Tráng bọn họ nghe xong liền cảm tạ hắn, đứng ở một bên tiếp tục chờ, trong lòng ba người đều có chút thấp thỏm bất an. Chỉ chốc lát sau, có một cái tiểu thái giám chạy đến cửa cung, đem cung bài cho thủ lĩnh thị vệ xem xét, sau còn nói vài câu, chỉ thấy thủ lĩnh thị vệ kia hướng về phía ba người Lâm Đại Tráng đang đứng chỉ chỉ. Chỉ thấy tiểu thái giám kia hướng bọn họ chạy tới.
“Ba vị chính là gia nhân của Lâm An Trúc ?” Nguyên Khánh có chút thở hồng hộc hỏi.
“Chúng ta đúng là gia nhân của Lâm An Trúc , xin hỏi đệ đệ của ta có phải có chuyện gì hay không mà bị trì hoãn ?” Lâm Gia Văn hướng Nguyên Khánh hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, ba vị mời, nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện.” Nguyên Khánh đầu tiên là hàm hồ nói xong, ý bảo ba người Lâm Đại Tráng đi theo hắn.
Trong lòng ba người Lâm Đại Tráng đều có chút nghi ngờ, liền theo Nguyên Khánh rời đi. Sau, Nguyên Khánh đem bọn họ đưa đến một đại tửu lâu, Nguyên Khánh hướng chưởng quầy đưa ra một cái chiêu bài, tiếp theo, bọn họ đã được chưởng quầy tự mình nghênh tiếp đến phòng chữ thiên số 1.
Phòng số 1 thực lớn, có hai gian trong ngoài. Gian bên ngoài có một bàn tiệc rất lớn, có thể đủ cho mười người ngồi. Gian bên trong là nơi tiếp khách, bố trí tinh xảo thanh lịch, bài trí tinh mỹ, trên tường treo tranh chữ vừa thấy đã biết xuất từ tay của danh gia.
Sau khi Nguyên Khánh thỉnh ba người Lâm Đại Tráng ngồi xuống, Lâm Gia Văn rốt cuộc kiềm chế không được hỏi:
“Vị công công này, chẳng biết tại sao lại mang chúng ta tới đây?”
“Tiểu nhân là Nguyên Khánh trong Thái tử Đông Cung, thỉnh các vị không cần gấp, thực nhanh sẽ có thể nhìn thấy Lâm tiểu chủ .” thái độ Nguyên Khánh ôn hòa hữu lễ mà nói.
“Lâm tiểu chủ?” Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn còn có Tần Khải Hành, ba người nghe xong đều thực giật mình, sôi nổi kinh hô.
“Ba vị còn không biết đi, Lâm An Trúc, Lâm tiểu chủ vào tháng rồi đã được Hoàng hậu nương nương ban cho Thái tử điện hạ làm tiểu thị , hiện tại Lâm tiểu chủ đã nhận được hoàng gia ngọc điệp, cũng được xem như là một tiểu chủ tử. Từ Châu Phái Huyền cách đây khá xa, tin tức có chậm , sợ là ở đó còn chưa được thông báo.” Nguyên Khánh giải thích.
Ba người Lâm Đại Tráng nghe Nguyên Khánh nói xong, đều thập phần khiếp sợ.
“Như thế nào có thể? Tại sao có thể như vậy? Gia Bảo rất còn rất nhỏ mà! Này…”
Lâm Đại Tráng không khống chế được mà đứng dậy. Song nhi bảo bối của hắn cư nhiên làm tiểu thị của Thái tử, Lâm Đại Tráng nghe xong đều không có một tia vui sướng, ngược lại thập phần thương tâm khổ sở. Tuy nói Thái tử không thể so với người bên ngoài, nhưng tiểu thị kỳ thật cũng giống như nha hoàn thông phòng của các phú quý nhân gia. Ai… Thái tử là hoàng đế tương lai, tương lai sẽ có tam cung lục viện , như vậy, tương lai của Gia Bảo phải làm sao đây …sao số mệnh của Gia Bảo lại khổ như vậy…
Trong lòng Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành cũng đều nhấc lên sóng to gió lớn. Lâm Gia Văn nhớ tới lúc trước có nghe Tiền Thanh Côn nói về việc Thái tử điện hạ, lúc ấy hắn còn cười trừ, cũng không có để ở trong lòng. Không nghĩ tới tiểu thị này chính là đệ đệ của hắn, đệ đệ của hắn vừa mới quá 14 tuổi, còn nhỏ như vậy, bộ dạng cũng chỉ là có chút đáng yêu, nhưng so với mỹ nhân ở cung đình khẳng định là không thể so sánh. Đệ đệ từ nhỏ thực thiên chân thiện lương, cũng không có tâm kế gì. Chuyện người bình thường sử dụng tranh sủng, thê thiếp đều luôn đấu đá không ngừng, chưa nói đến việc tranh đoạt quyền lợi ở hoàng gia , như thế thì trong tương lai, đệ đệ của hắn như thế nào có thể thích ứng được với lục đục trong cung đình đây. Lâm Gia Văn vì thế lo lắng thật sâu.
Tần Khải Hành cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới song nhi tiểu thúc tử này lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Được Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ coi trọng. Nhưng khi nghĩ đến tính tình của Lâm Gia Bảo thì cũng rất là lo lắng.
Nguyên Khánh nhìn thấy ba người đều là thương tâm khổ sở, sợ rằng bọn họ có chỗ hiểu lầm, nên hướng bọn họ nói:
“Ba vị yên tâm, Lâm tiểu chủ ở tại Thái tử Đông Cung quá thực rất tốt .Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu chủ là yêu thích cực kỳ, đối xử với tiểu chủ vô cùng chu đáo, việc này đối với những người khác đều chưa từng có . Lâm tiểu chủ hiện tại chính là đệ nhất nhân trong Thái tử Đông Cung của chúng ta đó.”
Lâm Đại Tráng bọn họ nghe tiểu công công nói xong, cũng không có yên tâm hơn chút nào, vẫn tương đối sầu lo. Đều trầm mặc không nói mà chờ Lâm Gia Bảo đến.
Hiên Viên Hãn Thừa sau khi lâm triều xong liền mang theo Nguyên Phúc trở về, vừa đến Bình Nhạc uyển thì thấy ngay Gia Bảo đang đứng ở trước cửa nôn nóng mà chờ hắn . Hiên Viên Hãn Thừa cười khẽ, từ khi Gia Bảo biết có thể cùng gia nhân gặp mặt, thì luôn ở trong trạng thái hưng phấn. Tối hôm qua khiến hắn dỗ thật lâu mới đem y dỗ ngủ. Hôm nay lại bên ngoài kiển chân ngóng trông hắn đến, đây chính là đãi ngộ trước nay chưa từng có nga, nghĩ đến đó, hắn liền có chút ghen tị.
Hôm nay Lâm Gia Bảo ăn mặc thực xinh đẹp, Thư Nhã cùng Thư Cầm biết tiểu chủ hôm nay sẽ gặp lại gia nhân, cố ý vì y tỉ mỉ ăn diện một phen.
Hôm nay, Lâm Gia Bảo mặc một bộ xiêm y màu xanh ngọc, mặt trên thêu hoa văn rất xinh đẹp, tay áo khấu cổ áo đều viền tơ vàng, cộng thêm da thịt của y rất trong suốt, nên nhìn rất là chói mắt. Tóc Lâm Gia Bảo xuyên một cây ngọc trâm, bên hông quấn một cái đai lưng được đính bảo thạch đủ màu rất đẹp. Thoạt nhìn y rất giống một tiểu công tử con nhà giàu.
Hiên Viên Hãn Thừa mê mẫn nhìn Lâm Gia Bảo, “Bảo bối hôm nay ăn diện thực đẹp. Xiêm y này của cẩm tú phường không tồi, lần sau làm thêm mấy bộ nữa đi.”
“Dạ.” Thư Cầm và Thư Nhã đồng thanh đáp.
Cẩm tú phường là hoàng gia ngự dụng may y phục, ở đó có rất nhiều tú nương xuất chúng đến từ toàn quốc, là nơi chuyên môn chế tác quần áo cho Hoàng Thượng, hoàng hậu, hoàng tử. Chỉ những người có địa vị cao trong cung mới có thể có hưởng thụ đãi ngộ này, mà phi tử quý nhân bình thường cũng chỉ có thể do y cục của Phủ Nội Vụ thống nhất chuẩn bị cho .
Từ khi có Lâm Gia Bảo ở bên người, Hiên Viên Hãn Thừa đều cho y hưởng dụng mọi thứ tốt nhất. Hoàng hậu chưởng quản hậu cung, tự nhiên cũng biết Hiên Viên Hãn Thừa cố làm ra vẻ, cũng hiểu được dụng ý của hắn. Cho nên đối với với những việc ở Bình Nhạc uyển chưa từng can thiệp. Việc này đối với những người sống trong cung, nếu không ngốc thì có thể hiểu được là Lâm Gia Bảo được Hoàng hậu nương nương cùng Thái tử điện hạ vô cùng yêu thích.
Lần này Lâm Gia Bảo xuất cung, Hiên Viên Hãn Thừa phái Nguyên Phúc đi theo Lâm Gia Bảo, lại an bài thêm hai thị vệ hộ tống, hơn nữa bên người Gia Bảo nguyên bản có hai ám vệ. Tửu lầu mà họ gặp mặt bên trong hoàng thành cũng là sản nghiệp của thuộc hạ hắn, nên hắn nghĩ gặp mặt ở đó chắc là không có vấn đề gì.
Lâm Gia Bảo cùng Hiên Viên Hãn Thừa lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về hướng cửa cung, thuận lợi mà ra cung.
“Hôm nay bảo bối có thể cùng gia nhân đoàn tụ một ngày, chờ cùng gia nhân dùng qua bữa tối rồi hãy trở về. Thế nào, có cao hứng không?” Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo mười ngón đan nhau, ôn nhu nói.
“Thật vậy chăng? Quá tốt nha? Đã lâu không nhìn thấy bọn họ , rất nhớ rất nhớ bọn họ nha. Có rất nhiều lời muốn nói cùng với bọn họ.” Không biết hôm nay là ai sẽ đến thăm y đây.
“Chỉ cần ngươi vui vẻ thì tốt.”
Hiên Viên Hãn Thừa hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Gia Bảo. Lâm Gia Bảo hiện tại đã quen Hiên Viên Hãn Thừa hôn môi, có đôi khi cũng sẽ học đáp lại hắn, bảo bối chủ động tổng sẽ làm Hiên Viên Hãn Thừa vui sướng không thôi.
Xe ngựa thực nhanh ngừng lại trước của Tài Nguyên Thiên Nhiên lâu.
“Đi thôi, ta để Nguyên Phúc đi theo ngươi, buổi tối lại đến đón ngươi.” Hiên Viên Hãn Thừa lại cùng Nguyên Phúc phân phó: “Cẩn thận mà hầu hạ cho tốt , không được có bất luận cái gì sơ xuất.”
“Dạ. Thỉnh Thái tử điện hạ yên tâm.” Nguyên Phúc dìu Lâm Gia Bảo xuống xe ngựa, hai thị vệ đi theo ở phía sau tiến nhập tửu lâu.
Lâm Gia Bảo đi theo Nguyên Phúc tới phòng chữ thiên số 1, ức chế không kìm được kích động mà đẩy cửa phòng ra. Lâm Gia Bảo rốt cục thấy được gia nhân mà y tâm tâm niệm niệm gần hai năm nay.
“Cha! Đại ca! Đại tỷ phu!” Lâm Gia Bảo nhìn thấy bọn họ tiến đến liền ôm lấy phụ thân. “Gia Bảo rất nhớ các ngươi!”
“Gia Bảo a, chúng ta cũng nhớ ngươi, đến để cha hảo hảo nhìn xem ngươi.” một hán tử tráng kiện như Lâm Đại Tráng cũng hơi hơi đỏ hốc mắt.
Người một nhà gặp mặt đều thực kích động, gần nửa ngày mới bình phục tâm tình. Nguyên Phúc cùng Nguyên Khánh tuỳ thời cáo lui, chỉ để lại hai thị vệ gác ngoài cửa. Người ngoài đều đi rồi, Lâm Đại Tráng không thể chờ đợi được hỏi:
“Gia Bảo, hai năm nay ngươi sống như thế nào? Tại sao lại trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ vậy?”
“Hai năm qua ta sống rất tốt, chỉ là rất nhớ các ngươi.”
Lâm Gia Bảo đem tình hình từ khi y tiến cung đến hiện tại đại khái đều nói qua, nói đến vì sao mình lại trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, y cũng không rõ ràng lắm.
”Không biết như thế nào , liền nhận được ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, sau đó liền làm tiểu thị của Thái tử điện hạ.”
Lâm Gia Văn thấy ngay cả Gia Bảo đệ đệ của hắn cũng không rõ ràng, ở trong lòng âm thầm thở dài.
“Thái tử điện hạ hắn… Đối với ngươi tốt không?”
“Ân! Thái tử điện hạ đối với ta tốt lắm !”
Lâm Gia Bảo dùng sức mà gật đầu. Thái tử điện hạ là tướng công của Gia Bảo, tướng công có nói qua thực thích y, cho nên y cũng thực thích thực thích tướng công.
Lâm Gia Văn nhìn bộ dáng của đệ đệ đối với Thái tử điện hạ tràn đầy hâm mộ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu. Lâm Gia Bảo còn nhỏ, y căn bản không rõ trở thành tiểu thị của Thái tử thì tương lai sẽ như thế nào. Đệ đệ tâm tư đơn thuần, nhìn dáng vẻ của y giống như là đem Thái tử điện hạ trở thành một tướng công bình thường như bao người khác.
Tần Khải Hành ở một bên nhìn ánh mắt của Lâm Gia Bảo khi nói đến Thái tử điện hạ, trong lòng cũng thở dài, đứa nhỏ này sợ đã yêu rồi. Hiện tại Lâm Gia Bảo tuổi trẻ đáng yêu thực làm cho Thái tử yêu thích, nhưng tương lai thì không thể nói trước, hơn nữa Lâm Gia Bảo lại là một song nhi ai…Lâm Đại Tráng nghĩ nghĩ lại hỏi Lâm Gia Bảo.
“Thái tử hắn… nữ nhân bên cạnh Thái tử điện hạ có nhiều hay không?”
Lâm Gia Bảo nghe xong ngẩn người, thực mờ mịt mà nói: “Nữ nhân?”
“Chính là bên người Thái tử điện hạ có nhiều thiếp hay không?” Lâm Đại Tráng nhìn bộ dáng Lâm Gia Bảo, cảm thấy nóng vội không thôi.
“Không biết có nhiều hay không, chưa từng thấy qua.” Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ trả lời.
“Vậy Thái tử phi đâu? Cũng chưa thấy qua sao?” Lâm Gia Văn nghe xong cũng hỏi.
“Chưa thấy qua. Thái tử điện hạ nói Thái tử phi bị bệnh, không cần đi gặp .”
Lâm Gia Bảo cũng từng hỏi qua Thái tử điện hạ rằng có cần đi thỉnh an Thái tử phi hay không. Thái tử điện hạ nói chỉ cần đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương là đủ rồi.
“Việc này… không phù hợp lẽ thường a.” Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành hai mặt nhìn nhau.
“Bất quá Thái tử điện hạ thường xuyên mang theo ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ còn nói thêm.
Lâm Đại Tráng, Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành nghe xong đều gật gật đầu, hướng Hoàng hậu nương nương thỉnh an quan trọng hơn chút. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa,
“Lâm tiểu chủ, đã đến giờ dùng ngọ thiện, tiểu chủ cùng gia nhân dùng bữa trước đi.” Nguyên Phúc tiến vào hướng Lâm Gia Bảo hành lễ nói.
“Được.” Lâm Gia Bảo đáp lại.
Sau đó Nguyên Khánh rất nhanh an bài xuống, một bàn đầy thức ăn liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Sau khi mọi thứ đều xếp đặt xong, bọn họ lại rất nhanh mà rời đi.
“Thỉnh tiểu chủ chậm dùng.”
Chờ bọn hắn đi rồi, ba người Lâm Đại Tráng lại cùng Lâm Gia Bảo nói thêm vài câu, sau đó dần dần trầm tĩnh lại. Lâm Gia Bảo bọn họ đồng thời dùng ngọ thiện, lại đồng thời tán gẫu với nhau. Lâm Gia Bảo nói cho bọn hắn biết mỗi ngày y ở trong Thái tử Đông Cung sẽ làm những thứ gì. Lâm Gia Văn bọn họ nghe được Thái tử điện hạ cố ý để cho danh gia đại nho đến dạy Lâm Gia Bảo học tập thi họa, cũng đều thực vui mừng, xem ra Thái tử điện hạ thật đúng là thích Gia Bảo.
Lâm Gia Bảo cũng hỏi phụ thân ,đại ca cùng đại tỷ phu chuyện đã xảy ra trong nhà. Nghe được đại tỷ phu nói năm trước đại tỷ sinh được một đôi long phượng thai thì cao hứng cực kỳ. Lại biết được năm nay đại ca thi đậu tú tài, đại tẩu cũng sẽ sinh vào tháng sau, không biết là tiểu chất tử hay là tiểu chất nữ nữa? Ngẫm lại thật vui vẻ thay cho đại ca nha…
Lâm Gia Bảo nghe phụ thân nói bạc y gởi về dùng để xây dựng thêm phòng ở, còn mua đất vườn. Phụ thân bọn họ nói thêm một vài việc vặt trong nhà, Lâm Gia Bảo nghe lắng rất hứng thú.
Thời gian đoàn tụ vui vẻ thường là rất ngắn, sau khi dùng qua bữa tối không bao lâu, Nguyên Phúc liền gõ cửa bẩm báo.
“Thời gian không còn sớm. Xe ngựa tới đón Lâm tiểu chủ đã đến .”
Lâm Gia Bảo cùng Lâm Đại Tráng bọn họ lưu luyến nói lời từ biệt ở cửa tửu lâu. Nguyên Khánh tiến lên dìu Lâm Gia Bảo lên xe ngựa, Lâm Gia Bảo lên xe ngựa, Thái tử điện hạ hiện tại cũng đang ngồi bên trong , Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bảo bối hồng hồng hốc mắt, giúp y vén mành lên, Lâm Gia Bảo vươn đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa, hướng về phụ thân bọn họ phất tay nói lời từ biệt.
Ba người Lâm Đại Tráng cũng cùng Lâm Gia Bảo phất tay, nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, càng lúc càng xa. Thẳng đến khi nhìn không thấy, mới bỏ tay xuống.
“Thái tử điện hạ… Vừa mới rồi hình như có ở trên xe ngựa…”
Vừa rồi, khi Lâm Gia Bảo lên xe ngựa, Lâm Gia Văn nhìn thấy trong xe ngựa mơ hồ có thân ảnh của một nam nhân cao lớn. Mà nam nhân kia chắc hẳn chính là Thái tử điện hạ đi…
Lâm Đại Tráng cùng Tần Khải Hành sau khi nghe đều thực giật mình, bọn họ vừa mới nói lời từ biệt cùng Gia Bảo, đều không có chú ý tới. Thái tử điện hạ a… Bọn họ cư nhiên từng cách Hoàng Thượng tương lai của Hiên Viên đế quốc gần như vậy a…(^_^).