Ngồi vững vàng trong xe ngựa, Hiên Viên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo còn có chút khổ sở, hắn an ủi y nói:
“Bảo bối ngoan, đừng khổ sở , về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ cho ngươi nhìn thấy gia nhân.”
Sau khi Lâm Gia Bảo nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng lên, “Thật sự? Thật sự?”
“Lại không tin tướng công sao, ngoan bảo của ta, nguyện vọng của ngươi, tướng công đều sẽ thỏa mãn ngươi. Về sau, ngươi cũng có thể tiếp tục viết thư hay gởi đồ vật trở về cho gia nhân.”
“Tướng công, ngươi thật sự đối tốt với Gia Bảo, cám ơn tướng công.”
Lâm Gia Bảo luốn ghi nhớ cung quy, biết những gì Thái tử điện hạ nói đều là vì y mà phá lệ , ở trong lòng tràn ngập cảm kích.
“Chỉ nói cám ơn ngoài miệng thì không đủ đâu, bảo bối…” Hiên Viên Hãn Thừa nhìn về phía Lâm Gia Bảo nói.
Lâm Gia Bảo hiểu ý, dùng sức hôn một cái vào miệng Hiên Viên Hãn Thừa. Hiên Viên Hãn Thừa nở nụ cười.
“Còn chưa đủ đâu, bảo bối.”
Lâm Gia Bảo tiếp tục hôn thêm vài cái nữa, Hiên Viên Hãn Thừa chế trụ cái ót Lâm Gia Bảo, thật sâu mà hôn y. Sau một lúc lâu, hắn mới buông Gia Bảo ra, dùng tay mân mê cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ của bảo bối, ách lên tiếng:
“Còn chưa đủ a… Bảo bối, buổi tối còn phải hảo hảo tạ ta a.” [Y-H: anh tham quá]
“Dạ.” Lâm Gia Bảo nghe xong thì hai lỗ tai đều đỏ, lí nhí trả lời.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hiên Viên Hãn Thừa đã tỉnh rất sớm, hôm nay mộc hưu [kiểu như : ngày nghỉ] không cần vào triều, Hiên Viên Hãn Thừa cũng không vội mà ngồi lên. Hắn nằm ngắm vẻ mặt ngủ say ngọt ngào của bảo bối, thật sự là nhìn hoài không thấy chán.
Tối hôm qua, Lâm Gia Bảo bị hắn gây sức ép thật lâu nên ngủ rất say. Hiên Viên Hãn Thừa nhớ lại mỹ sự tối hôm qua. Tối hôm qua, bảo bối thật sự dốc sức mà cảm tạ hắn. Nhớ đến Gia Bảo dùng khoang miệng ấm áp kia ngậm bảo bối của hắn, cái lưỡi linh hoạt kia làm hắn muốn ngừng mà không được. Hiên Viên Hãn Thừa ngày thường thực chú ý trân trọng Gia Bảo, rất ít để y dùng miệng lấy lòng hắn, thường thì hắn chỉ lôi kéo đôi tay nhỏ bé của Gia Bảo để hỗ trợ, hoặc là để Gia Bảo dùng hai chân…Tối hôm qua vì Gia Bảo chủ động nên làm hắn thật cao hứng, đối với việc bảo bối cố gắng lấy lòng hắn, trong lòng Hiên Viên Hãn Thừa vừa vui lại vừa đau lòng. Đến cuối cùng, hắn không thể khống chế mà phóng thích ở trong miệng của bảo bối, cảm giác kia thật khiến cho hắn dục tiên _ dục tử.
Sau đó, hắn lại dùng hai chân Gia Bảo lộng một lần, lộng có chút ngoan đến nổi bên trong đùi của Gia Bảo đều có chút sưng đỏ. Lúc tự mình bôi thuốc cho bảo bối, Hiên Viên Hãn Thừa rất là đau lòng, bảo bối thật sự rất mê người ai… Hiên Viên Hãn Thừa âm thầm thề về sau nhất định phải khắc chế tái khắc chế, không thể lại làm bảo bối bị thương. [Y-H: anh hứa hoài mà có làm được đâu]
Áo ngủ bằng gấm của Lâm Gia Bảo không thể che hết những dấu vết đỏ thẩm do Hiên Viên Hãn Thừa để lại trên người mình. Hiên Viên Hãn Thừa nghĩ lát nữa đây khi Thư Nhã cùng Thư Cầm đến thay quần áo cho Gia Bảo, lúc đó biểu tình các nàng sẽ…, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Ai…
Hai người Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn hôm nay cũng đều thức dậy trể, những gì trải qua ngày hôm qua đối với bọn họ mà nói đều rất rung động . Buổi tối sau khi trở về thì hai người đều lăn qua lộn lại mà không ngủ được.
Tần Khải Hành thì thức sớm hơn, đang chỉ huy bọn tiểu nhị chỉnh lý đồ vật. Hàng hóa lần này hắn mang đến đã toàn bộ bán hết, sau đó hắn lại mua một xe hàng hóa đang lưu hành trong kinh cùng một số vải vóc mang về.
Tần Khải Hành , Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn đồng thời dùng cơm trưa, nhìn hai người vẫn mang tâm sự nặng nề, liền an ủi bọn họ nói:
“Nhạc phụ, đại ca, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại, hết thảy đều đã định , cũng không có cách nào cải biến. Ta nhìn khí sắc Gia Bảo hôm qua không tồi, người cũng cao lại béo lên một ít. Ta nghĩ hắn hiện giờ sống thật sự tốt …”
Tần Khải Hành nghĩ hôm qua hắn nhìn thấy Lâm Gia Bảo mặc quần áo trang sức, không có cái gì là không tốt . Trong nhà hắn là bán vải nên đối với vải dệt rất có nghiên cứu. Hôm qua chất liệu mà Lâm Gia Bảo mặc trên người có thể nói là sản phẩm tốt nhất, tay nghề thêu kia lại càng xuất chúng. Nhất định là do y phường cao nhất làm ra . Vật phẩm trang sức trên người Lâm Gia Bảo chờ đều vô cùng tốt , vừa thấy thì biết giá trị xa xỉ.
Lâm Gia Văn cũng nhớ tới lời nói và cử chỉ hiện tại của đệ đệ, động tác tao nhã khi ăn cơm. Cũng biết đệ đệ thật là không giống … đệ đệ trước kia, nếu có thể nói là trước kia y chỉ là một khối ngọc thô, hiện tại đệ đệ giống như đã được tạo hình tỉ mỉ. Hy vọng y có thể vẫn luôn hấp dẫn mến mộ của Thái tử điện hạ.
“Hy vọng Thái tử điện hạ vẫn luôn đối xử tốt với Gia Bảo nhà của chúng a…”
Lâm Đại Tráng nói lên tiếng lòng của mọi người. Đứa bé Lâm Gia Bảo này tối biết cảm ơn, chỉ cần đối với y tốt một chút thì y sẽ vẫn luôn nhớ kỹ. Nếu tương lai Thái tử điện hạ chán ghét y, Gia Bảo sẽ… Lâm Đại Tráng không dám suy nghĩ nữa.
Lúc này, tiểu nhị Tần Khải Hành đến bẩm báo, nói là có người muốn gặp ba người bọn họ.
Tần Khải Hành bọn họ rất là nghi hoặc, bọn họ không có biết ai ở tại kinh, nhưng vẫn bảo hạ nhân dẫn người nọ đến bên trong nhà chính.
Ba người Lâm Đại Tráng đi vào nhà chính, chỉ thấy một người nam tử gần năm mươi ngồi ở chỗ kia, khi thấy ba người bọn họ thì đứng dậy, đối với bọn họ nói:
“Lâm lão gia, Lâm công tử ,Tần công tử, ta là Đông Cung thiếu chiêm sự Tả Kính Hiền, mạo muội tới chơi, thỉnh thứ lỗi.”
Lâm Gia Văn nghe người tới giới thiệu là Đông Cung thiếu chiêm sự, vội vàng hành lễ.
”Tả đại nhân khách khí , xin mời ngồi.” Thiếu chiêm sự chính là quan tứ phẩm nga.
Tần Khải Hành cũng tự mình châm trà mời khách:
“Tả đại nhân thỉnh dùng trà, không biết tả đại nhân tới đây là có chuyện gì quan trọng hay không?”
Tả Kính Hiền ngữ khí ôn hòa nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng, nghe nói gia nhân của Lâm tiểu chủ ở nơi này nên tiến đến bái kiến. Ba vị ở kinh thành có yêu cầu cái gì, cũng có thể đến phủ của ta để tìm ta.”
“Cảm tạ ý tốt của tả đại nhân, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ trở về. Cũng không có gì làm phiền đến đại nhân.” Lâm Gia Văn hồi đáp.
“Ngày mai trở về a.” Tả Kính Hiền nghĩ nghĩ, “Vậy mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng rồi à.”
“Cũng đã chuẩn bị thỏa đáng .” Tần Khải Hành trả lời.
Tả Kính Hiền nhìn về phía Tần Khải Hành, “Tần công tử thật sự là tuổi trẻ tài cao. Nghe nói lần này đến kinh còn đặt mua hàng hóa trở về, vậy cũng đều mua hết rồi sao?”
“Đa tạ đại nhân quan tâm, đều đặt mua hết .” Tần Khải Hành hồi đáp.
“Nhà Tần công tử là làm vải vóc sinh ý[làm ăn, buôn bán về vải, lụa…], vậy có ý định muốn tới đây phát triển không, ở kinh thành mở ra một chi nhánh.” Tả Kính Hiền hỏi.
“Tổ nghiệp của Tần mỗ đều tại Phái Huyền, sinh ý do nhiều thế hệ truyền thừa xuống dưới. Tần mỗ cũng có ý muốn khai thác, bất quá kinh thành quá mức xa xôi, Tần mỗ chỉ nghĩ là trước hết nên ở Từ Châu phát triển.” Tần Khải Hành trả lời Tả Kính Hiền.
“Tần công tử khiêm tốn, hiểu được cần phát triển vững chắc tại Từ Châu là rất tốt, nhưng việc đó và việc mở một chi nhánh ở kinh thành cũng không xung đột. Môn nhân của Thái tử điện hạ đông đảo, trong đó có rất nhiều loại sản nghiệp, Tề gia cũng có vài cửa hàng về bố trang cùng chế y [chắc là như: may mặc], đến lúc đó có thể hợp tác một phần.” Tả Kính Hiền nói xong liền đưa một trương thiệp mời cho Tần Khải Hành.
Tần Khải Hành kích động mà hai tay tiếp nhận thiệp mời, “Này thật sự là… Thật sự là rất cảm tạ ngài .”
Tề gia mà Tả Kính Hiền nói thì Tần Khải Hành có biết đến, hoàng thương Tề gia tại Hiên Viên đế quốc là đỉnh đỉnh nổi danh . Sản nghiệp Tề gia đông đảo, là chân chính cự phú thương cổ. Được nhận Tề gia thiệp mời, thật sự là nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ đến.
“Đây đều là ý tứ của Thái tử điện hạ, hy vọng các ngươi đều có thể ở lại kinh thành, hoặc thường xuyên đến kinh thành, như vậy liền có cơ hội nhìn thấy tiểu chủ, Lâm tiểu chủ vẫn luôn đều rất nhớ gia nhân.” Tả Kính Hiền nói xong, sau đó hướng Lâm Gia Văn nói tiếp: “Lâm công tử sang năm sẽ tham gia thi hương , hy vọng Lâm công tử có thể hảo hảo chuẩn bị. Sau khi thi đậu cử nhân, có thể đến Quốc Tử Giám ở kinh thành đọc sách, nếu là cả nhà đồng thời đến đây thì càng tốt. Hết thảy ta đều sẽ vì các ngươi an bài hảo .”
Lâm Gia Văn nghe xong liền đối với Tả Kính Hiền nói: “Nhất định không phụ kỳ vọng của Thái tử điện hạ, ta trở về sẽ hảo hảo ôn tập công khóa, vì thi cử năm sau mà chuẩn bị.” Quốc Tử Giám là thánh địa mà bất kỳ người đọc sách nào cũng muốn đến học tập, hắn nhất định sẽ cố gắng .
“Lâm công tử là thân nhân nhà mẹ đẻ của Lâm tiểu chủ, nếu như ngươi có thể tiền đồ vô lượng, thì cũng là một loại trợ lực cho Lâm tiểu chủ trong tương lai.” Tả Kính Hiền đối bọn họ nói tiếp, “Lâm lão gia xin yên tâm, Lâm tiểu chủ là người trong tim của Thái tử điện hạ chúng ta, *ngày ấy tử là tái thư thái bất quá*. Về sau các ngươi nếu nhớ tiểu chủ cũng có thể viết thư, gởi đến phủ của ta, ta sẽ vì các ngươi truyền đạt.”
Lâm Đại Tráng nghe xong rất là cảm kích, đứng dậy nói: “Khi Tả đại nhân trở về, thỉnh hướng Thái tử điện hạ chuyển đạt lòng biết ơn của chúng ta.”
Chờ Tả Kính Hiền đi rồi, tâm tình của ba người Lâm Đại Tráng đều tốt lên không ít. Xem ra Thái tử điện hạ thật sự xem trọng Gia Bảo, việc này làm bọn họ có thể yên tâm không ít.
Ngày thứ hai, nhóm người Tần Khải Hành tổng cộng có ba chiếc xe ngựa, xuất phát từ rất sớm. Ba người Lâm Đại Tráng ở cùng một chiếc xe ngựa, một chiếc xe ngựa khác chở đầy hàng hóa mua ở kinh thành, chiếc xe còn lại thì chất đầy đặc sản mua ở kinh thành về làm quà cho thân bằng. Xe ngựa vừa mới đến ngoại ô kinh thành liền ngừng lại,
“Như thế nào dừng lại ?” Tần Khải Hành hỏi.
“Thiếu gia, là vị đại nhân ngày hôm qua.” tiểu nhị đánh xe nói.
Tần Khải Hành bọn họ nghe xong, ba người vội vàng xuống xe ngựa. Chỉ thấy Tả Kính Hiền chờ ở nơi đó, phía sau còn có hai chiếc xe ngựa cùng một tiểu đội kỵ binh. Ba người Lâm Đại Tráng tiến lên hành lễ,
“Tả đại nhân.”
“Lâm lão gia khách khí . Thái tử điện hạ biết các vị hôm nay muốn rời kinh, đặc phái ta đến tiễn đưa.” Tả Kính Hiền cùng bọn họ đáp lễ, đồng thời chỉ vào hai chiếc xe ngựa cùng kỵ binh, “Đây là lễ gặp mặt Thái tử điện hạ đưa tới cho gia nhân của Lâm tiểu chủ.”
Tả Kính Hiền đem danh mục quà tặng đưa cho Lâm Đại Tráng, cũng nói: “Thái tử điện hạ phân phó , Lâm lão gia các ngươi đi chuyến này đường xá xa xôi, đặc phái một tiểu đội kỵ binh hộ tống các ngươi.”
Lâm Đại Tráng nhận mục quà tặng, lại nghe nói Thái tử điện hạ phái binh hộ tống bọn họ, không biết như thế nào cho phải .”Này… Thái tử điện hạ quá khách khí.”
Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành thấy thế tiến lên cảm tạ Tả đại nhân, trong lòng bọn họ đều có chút giật mình. Gia Bảo dù sao cũng chỉ là tiểu thị của Thái tử điện hạ mà thôi, Thái tử điện hạ đối đãi bọn họ như vậy cũng là quá chu đáo. Nếu là Thái tử điện hạ phân phó, Lâm Đại Tráng bọn họ cũng không thể chối từ. Đành phải từ biệt Tả Kính Hiền, được nhóm kỵ binh hộ tống tiếp tục lên đường.
Trở lại trong xe ngựa ba người đều nhỏ giọng mà thảo luận , Lâm Đại Tráng nói: “Thái tử điện hạ làm giống như có chút qua…”
Lâm Gia Văn cùng Tần Khải Hành cũng đồng ý mà gật đầu. Lâm Gia Văn mở ra danh mục quà tặng nhìn kỹ, phát hiện lễ gặp mặt của Thái tử điện hạ là phi thường nhiều. Lá trà nhân sâm tổ yến, lăng la tơ lụa thượng đẳng, rất nhiều chủng loại vàng bạc ngọc sức, thật là đại thủ bút a! Trên danh mục quà tặng còn ghi chú rõ quà tặng nào là dành cho người nào. Trong nhà già trẻ đều có lễ vật tương ứng. Tần Khải Hành nhìn người trong Tần gia bọn họ cao thấp cũng đều không sót một ai,
“Xem ra Thái tử điện hạ sớm điều tra chúng ta nhất thanh nhị sở .”
Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn đều lâm vào trầm tư.
“Nhiều đồ vật như vậy khi mang về thì động tĩnh cũng sẽ lớn, ai! Không biết nương[mẹ] mà biết Gia Bảo làm tiểu thị của Thái tử điện hạ thì sẽ như thế nào nữa?” Lâm Gia Văn nghĩ nương luôn vô cùng yêu thương Gia Bảo .
“Việc này khi trở về ta sẽ nói với nương của ngươi . Người trong thôn hỏi thì nói là đặc sản mà Khải Hành mua ở kinh thành đi.” Lâm Đại Tráng hướng Tần Khải Hành nói: “Khải Hành a, việc này chỉ cần Tần gia các ngươi biết là tốt rồi, đừng truyền ra ngoài .”
Tần Khải Hành hiểu được nhạc phụ không muốn rêu rao, cũng gật đầu nói: “Nhạc phụ xin yên tâm, ta sẽ căn dặn hạ nhân, đều sẽ làm cho bọn họ giữ kín chuyện này”.
“Nhưng trước sau gì thì tỉnh thành cũng sẽ nhận được tin tức .” Lâm Gia Văn lo lắng mà nói. Đến lúc đó trong thôn, thị trấn khẳng định sẽ nổ tung oa ai… Ngẫm lại liền đau đầu a…
“Ai… Trước gạt đi…” Lâm Đại Tráng cũng nghĩ không ra biện pháp nào khác.
Trọng Ngự hoa viên, Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo tản bộ. Nghe nói hoa cúc trong ngự hoa viên nở rộ rất xinh đẹp, Hiên Viên Hãn Thừa liền mang theo Gia Bảo đến thưởng cúc.
Hơn mười bồn hoa cúc tùy ý nở rộ, hơn nữa hai bồn hoa cúc màu kim hoàng ở chính giữa càng đáng chú ý, một màu vàng óng ánh minh diễm, các cánh hoa đều cong về phía nhuỵ, tất cả đều khiến Lâm Gia Bảo thích không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa dắt bàn tay nhỏ bé của Lâm Gia Bảo, “Thích không? Lát nữa sai người đem hai bồn này đưa đến Bình Nhạc uyển được không?”
“Không cần, ta thường xuyên đến xem thì tốt rồi.” Như vậy những người khác cũng có thể thấy được hoa xinh đẹp như vậy, Lâm Gia Bảo không nghĩ lấy làm của riêng, mà là muốn cho càng nhiều người nhìn thấy . Hiên Viên Hãn Thừa hiểu được suy nghĩ trong lòng của Lâm Gia Bảo, đối với y càng thêm yêu thích, cầm lấy tay nhỏ bé của bảo bối phóng tới bên miệng hôn hôn. (^_^).
“Tướng công… Ta…” Lâm Gia Bảo kiễng mủi chân tại bên tai Hiên Viên Hãn Thừa nhẹ giọng kêu.
“Ân… Bảo bối, có cái gì muốn nói cùng tướng công ?” Hiên Viên Hãn Thừa dùng ánh mắt cổ vũ nhìn bảo bối hỏi.
“Ta… Ta nghĩ về ngự điểm phòng nhìn xem, có thể chứ?”
Lâm Gia Bảo cố lấy dũng khí nói cùng Hiên Viên Hãn Thừa, y muốn về ngự điểm phòng nhìn xem, cũng rất nhớ Lâm má má các nàng. Hiên Viên Hãn Thừa thấy ánh mắt chờ đợi của Lâm Gia Bảo, nghĩ nghĩ nói:
“Được nha, buổi chiều ngày mai để Nguyên Khánh cùng ngươi trở về đi.” Ngự điểm phòng trong Vĩnh Thọ cung, hắn vẫn tương đối yên tâm .
“Oa! Thật vui vẻ nha! ngày mai ta phải làm điểm tâm cho tướng công ăn.”
Lâm Gia Bảo cao hứng mà hoan hô, y không thể chờ đợi được muốn cho Hiên Viên Hãn Thừa nếm thử thủ nghệ của mình .Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bộ dáng cao hứng của Lâm Gia Bảo, bảo bối thật sự thực dễ dàng thỏa mãn, một chút việc nhỏ có thể làm y vui vẻ hơn nửa ngày, nhìn y như thế khiến hắn cũng thấy vui theo. Mặc kệ hắn vất vả, vì Lịch vương, vì Tiết gia mà phiền não, chỉ cần vừa thấy được bảo bối, lập tức có thể có được tâm tình tốt, Gia Bảo thật là khối bảo a…[Y-H: ko chỉ mình anh vui đâu, còn 1 nhóm ngồi ngoài này cũng vui nữa nà (^_^)]
“Thật ngoan, tướng công chờ ăn điểm tâm bảo bối làm. Bảo bối cũng đừng quá mệt mỏi , làm một ít là được.” Hiên Viên Hãn Thừa nói.
“Dạ. Sẽ không mệt .” Lâm Gia Bảo cam đoan.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn bộ dáng nhu thuận của Gia Bảo, “Bảo bối chúng ta trở về ngủ trưa được không?”
Hiên Viên Hãn Thừa ngồi vào bước liễn, cùng Lâm Gia Bảo đồng thời trở về Bình Nhạc uyển.
Hiên Viên Hãn Thừa hiện tại rất thích cùng bảo bối ngủ trưa . Bọn họ sẽ đem sa liêm trên giường buông xuống, hai người nằm ở trên giường, nhỏ giọng nói một ít việc vặt, phần lớn thời gian là Gia Bảo kể về những chuyện lý thời thơ ấu của y, Hiên Viên Hãn Thừa cũng thực thích nghe, cứ như vậy hai người nói xong nói xong liền mơ mơ màng màng mà ngủ. Mỗi lần như thế, Hiên Viên Hãn Thừa sẽ tỉnh lại trước, sau đó nhìn dung nhan khi ngủ của bảo bối, trong lòng dị thường mềm mại thỏa mãn. Lâm Gia Bảo cũng thực thích cùng tướng công ngủ trưa, mỗi lần tỉnh lại từ trong ngực tướng công, ôm ấp của tướng công thật ấm áp, cho hắn cảm giác như đang được che chở.
Trong Ngự hoa viên, sau khi Hiên Viên Hãn Thừa bọn họ đi rồi, từ trong bụi hoa chui ra một tiểu thân ảnh.
“Nguyên lai đây chính là quái vật bên người phụ thân …”
Khang nhi tự nhủ nói xong. Vừa rồi, Khang nhi ở ngự hoa viên thì nhìn thấy phụ thân, rất vui vẻ mà muốn tiến lên, lại bị nãi ma ma ngăn cản bên người, nói rằng nàng không cần đi quấy rầy Thái tử điện hạ.
Khang nhi thực không vui, nàng không hiểu cái gì là quấy rầy, nàng chỉ biết là phụ thân thích nàng nhất. Khang nhi từ trong ngực nãi ma ma tránh thoát ra, ỷ vào người nhỏ, chui vào bên trong bụi hoa, chậm rãi tới gần Lâm Gia Bảo bọn họ.
Hiên Viên Hãn Thừa dành trọn sự quan tâm vào trên người Gia Bảo, căn bản không có chú ý tới nàng đang trốn ở bên trong bụi hoa. Khang nhi nhìn phụ thân đối với Lâm Gia Bảo ôn nhu như vậy, hết hôn lại là ôm , nhìn thấy phụ thân cười với Lâm Gia Bảo, trong lòng thực ghen tị, phụ thân chưa từng có cười ôn nhu như thế đối với nàng. Cuối cùng nhìn bọn họ ngồi vào bước liễn rời đi, sinh khí cực kỳ, cỗ kiệu thực uy phong này nàng cũng chưa từng có ngồi qua đâu.
“Tiểu chủ tử, ngài ở chỗ này a, nãi ma ma đang tìm ngươi … Đã đến giờ ngủ trưa, ngài nhanh cùng ta trở về đi.” Một tiểu cung nữ thở hổn hển chạy tới.
“Không cần ngươi lo, ngươi tránh ra! Tránh ra!” Khang nhi chạy đi ngay trước mặt nàng, “Không cho đi theo ta, nếu không ta sẽ nói với ma ma rằng ngươi mắng ta, để cho nàng đánh ngươi! Hừ!” Khang nhi được nuông chiều nên hâm dọa.
Tiểu cung nữ nghe xong trong lòng có chút e ngại, nhớ tới lần trước tiểu chủ tử cũng đã oan uổng nàng, hại nàng bị ma ma trách phạt, không dám tái phạm, bất đắc dĩ đành phải đứng yên tại chỗ…