Trước tiên xin nêu kết luận: Tuân Diệu Lăng xuyên không vào thế giới tu tiên.
Tin tức tốt, căn cốt và ngộ tính của nàng rất tốt, khả năng thấu hiểu nhanh nên việc đột phá cảnh giới dễ như bỡn. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi nàng đã đạt tới trình độ mà người thường không thể với tới.
Tin tức xấu, cũng vì lẽ đó mà thiên đạo luôn nhắm vào nàng. Nàng càng đột phá cảnh giới nhanh thì sấm sét giáng xuống càng hung hãn, thật như rắp tâm muốn bức tử nàng.
Sư phụ tận tình khuyên bảo: "Đồ nhi ngoan, hay là con đừng đột phá cảnh giới nữa nhé?"
Tuân Diệu Lăng - người bị sấm sét đánh cho cháy đen cả người - đã vội vã gật lia lịa.
Nhưng có lẽ vì năng lực của nàng quá đáng sợ thành thử chuyện đột phá cảnh giới không nằm trong khả năng nàng có thể kiểm soát.
Ra ngoài thưởng thức di tích của lão tổ thuộc môn phái khác, nàng đột phá cảnh giới.
Đi xem cuộc thi đấu được môn phái tu tiên tổ chức, nàng đột phá cảnh giới.
Hai giới tiên và ma đại chiến một trận ở bí cảnh và nàng ra tay trừ ma, nàng đột phá cảnh giới.
Mọi người: "..." Không phải chứ, thiên đạo đâu mau mở to mắt mà nhìn xem có hợp lý không?!
Cảnh tượng một:
Sư điệt có bàn tay vàng đánh đâu thắng đó đã tự tin khiêu chiến với thiên tài của tiên môn là Tuân Diệu Lăng, sau đó bị đánh tới độ phòng ngự bị phá ba lần, đạo tâm tan nát.
Từ nay về sau hắn gần như vô duyên với những câu lời thoại kiêu ngạo như "Đừng khinh thiếu niên nghèo".
Hắn bị buộc phải giả vờ rộng lượng khiêm tốn trước mặt mọi người, chỉ khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn mới dậm chân, đấm ngực và lăn lộn một cách mất hết hình tượng, thậm chí còn u ám bò trườn: "Không được, nàng ta dựa vào cái gì?!"
Ép đến mức hệ thống trước giờ chỉ giao nhiệm vụ cũng phải mở miệng nói tiếng người: "Đang yên đang lành ngươi chọc vào nàng ta làm chi?"
Cảnh tượng hai:
Thiếu chủ của lang tộc mang trong mình dòng máu lai giữa người và yêu luôn bị bài xích trong tông môn tu tiên, lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ…
Nhưng đó là do người trong lang tộc cố ý sắp xếp. Bầy sói muốn mài mòn sự lương thiện và gần gũi của hắn với con người, hòng biến hắn thành một yêu vương tàn nhẫn lạnh lùng.
Nhưng rồi Tuân Diệu Lăng đã mở miệng nói ra ba câu chấn động: "Ngươi nói hắn mang trong mình dòng máu yêu thì đã sao? Đại yêu quái có dòng máu thuần chủng ta còn đánh bại nữa là cái tên con lai đời thứ hai như hắn? Có ta ở đây thì hắn có thể lật trời chắc?"
Chỉ ba câu này đã khiến Lang Vương bé nhỏ u ám và hung bạo bỗng chốc trở thành con chó Samoyed nuôi trong nhà.
Bầy sói: "..." Gặp phải nàng, lang tộc chúng ta tàn rồi!
Cảnh tượng ba:
Sư muội bé nhỏ là Y tu có thể chất đặc thù, mang tấm lòng lương thiện mù quáng trời sinh, cứ nhẫn nhịn chịu đựng.
Mỗi lần Tuân Diệu Lăng tả xung hữu đột ở phía trước thì nàng sẽ chịu trách nhiệm cấp cứu ở phía sau, tránh bọn họ trực tiếp lên trời. Nàng cứu một người, hai người, rồi ba rồi bốn người, cứu tới độ chết lặng.
Cuối cùng tới khi kẻ khác thao túng tâm lý và ép nàng lấy linh huyết để chữa thương cho người khác, nàng chỉ bình thản nói: "Vết thương của ngươi còn chưa nặng bằng vết thương khi sư tỷ của ta dùng kiếm khí chém xuống. Bao nhiêu người đều có thể tự chữa khỏi mà sao tới ngươi lại không được? Là ngươi không muốn tự chữa hả? Việc ngươi bị thương không phải trách nhiệm của ta. Ngươi không giỏi thì đi mà luyện thêm đi!"
Trong truyền thuyết, Tuân Diệu Lăng của Quy Tàng Tông là một kẻ kinh khủng.
Thần tiên, yêu ma đều hận nàng.
Bởi vì câu cửa miệng của nàng là: "Aizzz, ta thực sự không muốn đột phá cảnh giới đâu."
——
Một câu giới thiệu vắn tắt: Ta muốn đánh mười người!