Sư Phụ Ngày Ngày Xin Ta Đừng Đột Phá Cảnh Giới Nữa

Chương 1

Trước Sau

break

Sáng sớm.

Mây mù bao phủ, sắc núi xanh ngắt, tựa như một bức họa cuộn tròn vô tận.

Tuân Diệu Lăng ngồi trên xe kéo bởi con la, tay khẽ đẩy dây cương, suýt chút nữa lại ngủ gật.

Mẹ Tuân nói: “A Lăng, với thiên tư của con, nhất định sẽ được tiên sư thu nhận làm đệ tử.”

Cha Tuân nói: “A Lăng, cầu tiên vấn đạo là công đức vô thượng. Nếu con thực sự có cơ duyên, bỏ lỡ chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?”

Tuân Diệu Lăng đáp: “Cha mẹ nói đều đúng, khi trở về chúng ta có thể thuê một chiếc xe ngựa không ạ? Nếu không thuê được thì nghỉ lại Vân Khê trấn thêm vài ngày đi, con muốn dạo qua lễ hội Tiên Duyên ở chùa.”

Các tiên môn cứ mười năm mới tuyển nhận đệ tử một lần, đây là sự kiện trọng đại, thế gian gọi là “tiết Tiên Duyên”. Nhân dịp này nhiều nơi cũng tổ chức các hoạt động chúc mức.

Điểm tuyển nhận đệ tử gần thôn của Tuân Diệu Lăng nhất nằm ở trấn Vân Khê, thuộc phạm vi thế lực của Thanh Lam Tông.

Đúng vậy, đây là một thế giới có thể tu tiên. Nhưng bản thân Tuân Diệu Lăng lại là một u hồn xuyên đến từ thế giới khác. Nàng thật sự không ngờ rằng dù đã xuyên không mà mình vẫn phải trải nghiệm kiểu giáo dục truyền động lực như chích m.á.u gà này một lần nữa.

Ở thế giới này, hầu như tất cả bậc cha mẹ đều đưa con mình đi kiểm tra linh căn, cầu tiên duyên. Mức độ cuồng nhiệt không khác gì việc cha mẹ kiếp trước của Tuân Diệu Lăng thúc giục con cái thi công chức.

Nhưng cầu tiên vấn đạo không giống thi khoa cử, không có chuyện năm nay không đỗ thì ba năm sau thi lại. Linh căn có thì có, không có thì chính là không có, đây là một môn huyền học không thể dùng nỗ lực mà bù đắp.

Khi bọn họ đến điểm tuyển nhận đệ tử, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đám đông đã tụ tập dưới chân núi. Họ vây quanh quầy đăng ký chật như nêm, tựa như một bầy kiến chen chúc quanh vũng mật.

Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ vất vả đẩy con trai mình lên phía trước, khẩn thiết nói:

“Tiên trưởng, tiên trưởng! Xin hãy xem con trai của ta! Cơ thể của nó tuyệt đối là tư chất tốt để tu tiên! Cho dù thật sự không được chọn, ngài cũng có thể đưa nó vào tiên môn làm tạp dịch, hầu hạ các vị tiên trưởng. Nó nhất định sẽ làm rất tốt…”

Người phụ trách thu thẻ bài là một đệ tử trẻ tuổi, mặc áo màu xanh. Hắn thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói:

“Để lại thẻ bài, người không cần lưu lại.”

Người đàn ông còn định nói thêm vài câu, nhưng phía đám đông bỗng vang lên tiếng cười nhạo:

“Ngưu Nhị! Ngươi chỉ là kẻ chăn trâu, đừng mong trèo cao vào tiên môn! Tiên trưởng thu đệ tử chứ đâu phải mua gia súc, cơ thể to khỏe thì có ích gì? Con trai ngươi mười tuổi rồi mà còn đếm chưa tới trăm, tu tiên cái gì chứ?”

Đám đông lập tức bùng lên một tràng cười vang.

Người đàn ông kia đỏ bừng mặt, quay đầu quát lớn:

“Chu Đồ! Đừng có bôi nhọ con trai ta trước mặt tiên trưởng! Ngươi chỉ là đồ tể g.i.ế.c heo, hơn được nhà ta chỗ nào? Dám ngăn cản con ta cầu tiên, có tin ta liều mạng với ngươi hay không!”

Chu đồ tể ẩn trong đám người cười khẩy một tiếng, định châm chọc thêm vài câu. Xem ra hai nhà vốn đã có hiềm khích từ trước.

Nhưng ngay khi hắn vừa há miệng thì, vẻ mặt bỗng cứng lại. Hắn muốn nói gì đó, nhưng dù môi mấp máy thế nào cũng chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng hắn tựa như bị nhét đầy bông, cố sức thở dốc cũng chẳng phát ra nổi một tiếng động.

“Im lặng.”

Vị đệ tử áo xanh phụ trách thu thẻ bài cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám đông, vô cùng chính xác mà nhìn thẳng vào Chu đồ tể. Giọng hắn bình thản, không hề d.a.o động:

“Nhiễu loạn tiên môn thu đồ, phạt cấm ngôn bảy ngày.”

Đám đông đang ồn ào lập tức im bặt.

Bảy ngày không thể nói chuyện, chuyện này chẳng khác nào tra tấn!

Trán Chu đồ tể lập tức túa mồ hôi lạnh. Hắn hoảng hốt quỳ phịch xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh, sau đó xoay người, vừa bò vừa lăn mà chạy thẳng một mạch.

Đệ tử áo xanh thu lại ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ghi danh, hàng người lại bắt đầu di chuyển lần nữa .

Vị đệ tử áo xanh chia mỗi mười thẻ bài thành một tổ. Khi gom đủ mười người, nhóm thí tuyển sẽ được dẫn sang một quảng trường khác mang hình Thái Cực âm dương để kiểm tra linh căn.

Một nữ tu mặc áo choàng, đầu cài ngọc quan, lạnh nhạt dẫn nhóm thí tuyển đi. Sau đó, nàng ra hiệu cho họ đặt tay lên bàn Trắc Linh.

bàn Trắc Linh có thể kiểm tra thuộc tính linh căn cơ bản cùng cấp bậc đại khái. Còn những thiên phú đặc biệt, mệnh cách hay cốt tướng thì phải đợi sau khi nhập môn mới có thể kiểm tra kỹ hơn.

Từng cái tên được xướng lên. Những người tham gia thí tuyển hồi hộp tiến lên, tràn đầy mong đợi mà đặt tay lên bàn Trắc Linh, thế nhưng, mặt bàn vẫn trơ trơ, không hề có chút phản ứng nào.

Từng nhóm thí tuyển lần lượt ủ rũ quay về. Trong đó có người không thể tin nổi, lẩm bẩm:

“Cái bàn Trắc Linh này… có khi nào bị hỏng rồi không?”

“Không biết thì đừng nói bừa. Pháp khí của tiên môn sao có thể hư hỏng dễ dàng? Ta đoán ngươi là lần đầu tiên đến xem kiểm tra tuyển tiên môn đúng không. Thực ra lần nào cũng vậy cả. Mười năm trước, cuối cùng bọn họ chỉ chọn được mười bảy người.”

Nên biết rằng, dân cư Vân Khê trấn có đến mấy vạn người… Chưa kể còn vô số kẻ từ nơi khác đổ về. Giữa biển người rộng lớn, muốn tìm ra một kẻ có linh căn chẳng khác nào đãi cát tìm vàng, ngàn dặm mới chọn được một người, chuyện này vốn chẳng có gì lạ.

Đứng bên ngoài đám đông, ánh mắt Ngưu Nhị dán chặt vào con trai mình. Chỉ thấy đứa trẻ rụt rè vươn tay chạm lên bàn Trắc Linh… Không bao lâu, mặt bàn bỗng nhiên phát sáng.

Dù chỉ là một tia hồng quang mỏng manh, nhưng cũng đủ khiến đám đông xôn xao.

“Nhìn kìa, bàn Trắc Linh sáng lên! Sáng lên rồi!”

“… Hỏa mộc song linh căn. Tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng hỏa sinh mộc, thuộc tính tương hợp, cũng không tệ.”

Vị tu sĩ đứng bên cạnh bàn Trắc Linh thoáng lộ vẻ ôn hòa hơn, kéo đứa trẻ ngây ngô từ hàng ra, nhìn thoáng qua thẻ bài ghi danh của nó.

"…”

Hắn im lặng một lát, rồi quay về phía đám đông, trầm giọng nói:

“Phụ thân của Ngưu Thiết Trụ… Ngưu Nhị, đi theo ta.”

Ngưu Nhị đứng ngây ra đó, trên mặt không rõ là kinh ngạc nhiều hơn hay mừng rỡ nhiều hơn. Mắt hắn đỏ hoe, tay chân luống cuống như không biết nên làm gì. Hắn bước đi lảo đảo, loạng choạng vài bước, rồi cứ thế nghiêng ngả bám theo nhóm người Thanh Lam Tông rời khỏi sân.

"Một thằng bé chăn trâu mà cũng có tiên duyên sao?! Tổ tiên ta từng làm quan lớn, dựa vào cái gì chứ…"

"Người ta vẫn nói, tiên duyên không chọn dòng dõi tổ tiên. Đừng nói tổ tiên ngươi từng làm quan, cho dù có làm hoàng đế cũng chưa chắc đã gặp được vận may này. Linh căn là trời sinh, không phải muốn là có, hiểu chưa?"

"Ta thấy đứa bé kia cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng ngơ ngác đờ đẫn như Ngưu Nhị thôi, không ngờ… Đúng là ông trời chẳng hề chọn ai… Vậy mà linh căn lại xuất hiện trên người nó! Trời xanh thật bất công!"

"Xì, câm miệng đi! Ông trời mà cho loại người như ngươi linh căn mới gọi là bất công đấy!"

Không ít người vừa bực tức vừa kích động, bước chân dồn dập, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Cha me nhà họ Tuân cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, có hơi căng thẳng. Nhưng trên mặt Tuân Diệu Lăng vẫn không biểu lộ gì, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng tối nay ăn gì. Vì cầu tiên duyên mà mấy vạn người tề tựu ở trấn Vân Khê, các cửa hàng trong thành cũng tranh thủ cơ hội kiếm lời, chắc là quán ăn nào cũng mở rộng phục vụ. Nàng muốn ăn bánh bao hấp, bánh ú, sữa hạnh nhân ngũ vị, cánh gà quay, chân thỏ nướng…

"… Tuân Diệu Lăng."

Dòng suy nghĩ của nàng đột nhiên bị cắt ngang.

Trong đầu nàng còn chưa kịp nghĩ đến món cuối trong thực đơn thì, cả nhà đã chen lên hàng đầu.

Trên đài cao, một vị tu sĩ áo xanh nhận lấy thẻ gỗ từ cha mẹ nàng, lặp lại đọc:

"Tuân Diệu Lăng, sinh ngày 14 tháng 6, nguyên quán thôn Giặt Thủy, tám tuổi."

"Dạ, tiên trưởng."

Cha Tuân, dáng vẻ ôn hòa, nhẹ nhàng đẩy Tuân Diệu Lăng tiến lên.

Hôm nay, vị tu sĩ thanh y này đã gặp qua không biết bao nhiêu người, nhưng khi nhìn đến Tuân Diệu Lăng, ánh mắt vẫn không khỏi sáng lên.

Nàng búi hai chỏm tóc nhỏ, trên dây buộc tóc đính hai viên trân châu nhỏ. Vốn là những viên trân châu bình thường, nhưng nhờ mái tóc đen nhánh mà nó trở nên sáng bóng khác thường. Điều đặc biệt hơn là giữa đôi mày nàng tràn đầy linh khí, đến mức nếu đưa vào miếu thờ đóng vai đồng tử bên dưới Tam Thanh cũng không có gì là không ổn.

Chỉ là… sắc mặt nàng hơi tái nhợt, trong mắt phảng phất chút mệt mỏi.

Cảm nhận được ánh nhìn tập trung về phía mình, nàng hơi cúi đầu.

Trong đám đông, có người xì xào:

"Sao đứa nhỏ này trông héo hon thế?"

Ngươi thử ngồi xe bò xóc nảy ba ngày xem sắc mặt có khá hơn không?

"Nghe nói người có tư chất tốt thì thân thể cũng sẽ không tệ, xem ra nàng không giả vờ."

Phải ha, ta không giả vờ là vì không có ai trả phí diễn xuất đó, chừng nào các vị mới thanh toán đây?

Tu sĩ áo xanh cất thẻ ghi chép, nói:

"Qua bên kia kiểm tra linh căn."

Tuân Diệu Lăng nhanh nhẹn bước vào hàng.

Nhóm này phần lớn là thiếu niên khoảng 17-18 tuổi, cũng có vài đứa nhỏ hơn nàng, chỉ chừng năm, sáu tuổi. Mười đứa trẻ cao thấp khác nhau, khuôn mặt đầy vẻ kính sợ, lần lượt chạm vào tấm bàn Trắc Linh thần bí... Nhưng tấm bàn đá ấy cứ như một vật đã mất đi linh hồn, chẳng hề có phản ứng.

Tuân Diệu Lăng nghe thấy hai vị tu sĩ Thanh Lam Tông phụ trách giữ trật tự đang thì thầm cách đó không xa:

"Hôm nay đã gần kiểm tra xong hết rồi. Cái bàn này tổng cộng sáng được mấy lần?"

"Không nhớ rõ, chắc năm, sáu lần gì đó."

Tuân Diệu Lăng là người cuối cùng trong hàng.

Theo lệnh của tu sĩ, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bàn Trắc Linh.

Một giây, hai giây… Vẫn không có gì xảy ra.

Tốt lắm.

Mặc dù đã đoán trước kết quả, nhưng trong lòng nàng vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.

Nàng vừa định rút tay lại… nhưng phát hiện bàn tay mình bị dính chặt vào bàn Trắc Linh, hoàn toàn không thể nhúc nhích!

Đang!

Sau một hồi im lặng, bàn Trắc Linh đột nhiên phát ra một tiếng ngân vang như tiếng vàng va vào ngọc, chấn động cả không gian.

Chín viên linh thạch khảm trên mặt bàn bắt đầu xoay tròn, những phù văn khắc trên đó lần lượt sáng lên. Trận pháp bát quái, tinh đồ thiên tượng lần lượt hiện ra, sau đó hóa thành vô số điểm sáng bay lên không trung, dần ngưng tụ thành một ảo ảnh kỳ lạ.

Một con bạch long uốn lượn xuất hiện, vảy và móng vuốt ánh lên ánh sáng trắng mờ. Trong miệng nó ngậm một viên minh châu lấp lánh, lướt trên mây, cưỡi gió mà bay thẳng lên trời cao.

Theo bản năng, nàng nhắm chặt mắt lại.

Lòng bàn tay nàng như chạm vào một mặt nước lạnh buốt, cảm giác mát lạnh lan dọc theo kinh mạch, chạy khắp toàn thân, cuối cùng hội tụ lại ở linh đài, mang đến một cảm giác trong trẻo, thanh thoát khó tả.

"Đây là... thượng phẩm linh căn? Ta chưa từng thấy bàn Trắc Linh có phản ứng như vậy!"

"Ngươi ngốc à? Hiển thánh hoa quang cũng xuất hiện rồi! Đây là tiên phẩm Thiên linh căn!"

Một tu sĩ nghe vậy trừng to mắt, lẩm bẩm như mộng du: "Thiên linh căn..."

"Mau! Mau đi báo cho đại sư huynh!"

Tuân Diệu Lăng vừa rời khỏi trạng thái kỳ diệu ấy, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy ba, bốn tu sĩ Thanh Lam Tông mặc thanh y, bên hông đeo kiếm, lặng lẽ vây lấy nàng.

Tuân Diệu Lăng: "…?"

Đột nhiên, một tu sĩ trong nhóm bước tới, vươn tay ôm chặt eo nàng, nhấc bổng nàng lên như nhổ củ cãi, không nói lời nào cứ thế chạy thẳng về phía sân sau đạo quán. Những tu sĩ còn lại cũng nhanh chóng theo sau, bước chân đồng đều, vạt áo tung bay, vẻ mặt nghiêm nghị… nhưng cách họ hành động lại khiến người ta có cảm giác vừa nghiêm túc vừa buồn cười.

Tuân Diệu Lăng: ?

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc