Sư Phụ Ngày Ngày Xin Ta Đừng Đột Phá Cảnh Giới Nữa

Chương 2

Trước Sau

break

Trong cơn hỗn loạn, Tuân Diệu Lăng cùng cha Tuân và mẹ Tuân được đưa vào đạo quán.

Đạo quán này do Thanh Lam Tông xây dựng, là cấm địa, người ngoài không được tùy tiện ra vào. Những gian phòng ẩn mình giữa rừng cây xanh um, đôi khi có vài chú chim sơn ca lướt qua mái ngói đen, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng đến lạ thường.

Trong phòng khách, hai đệ tử Thanh Lam Tông khách sáo dâng trà cho phụ mẫu Tuân gia. Xét thấy Tuân Diệu Lăng tuổi còn nhỏ, họ đặc biệt chuẩn bị cho nàng một chén sữa đông chưng đường.

Sự chu đáo của đệ tử tiên môn quả thật khiến người ta vừa cảm động vừa bối rối… Ít nhất thì cha Tuân và mẹ Tuân vẫn chưa uống nổi một ngụm trà, còn Tuân Diệu Lăng lại vô cùng thoải mái mà tận hưởng phần của mình.

“Xin chư vị chờ một lát, đại sư huynh của chúng ta sẽ lập tức đến.”

Lời vừa dứt, một tia kiếm quang lạnh lẽo xé tan không khí ngoài phòng, theo sau là một bóng người đáp xuống từ thân kiếm. Đó là một thanh niên tu sĩ khí vũ hiên ngang, khoác trên mình trường bào trắng như trăng, đầu đội hoa sen quan, dáng đứng thẳng như tùng trúc, từng bước đi vững vàng mà thong thả. Trên gương mặt hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt

Hắn vừa đối diện liền chắp tay hành lễ một cách đoan chính:

“Đạo Tổ từ bi, phúc đức vô hạn. Tại hạ là đại đệ tử của Huyền Tự Bộ, Chấp Sự Đường, Thanh Lam Tông — Thông Nhạc Sinh, bái kiến ba vị.”

Lời vừa dứt, cha Tuân và mẹ Tuân lập tức hoảng hốt đứng bật dậy.

Đùa sao, tu sĩ nhìn bề ngoài trẻ tuổi là vậy, nhưng nếu xét theo tuổi thật thì e rằng đủ để làm tổ phụ mẫu của họ! Sao dám thực sự nhận lễ chứ?

Mẹ Tuân vội vàng nhắc nhở: “A Lăng, mau hành lễ với tiên trưởng.”

Tuân Diệu Lăng nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, ngoan ngoãn hành lễ, sau đó từ trong lòng móc ra một khối bàn Trắc Linh đã ảm đạm, không còn chút ánh sáng nào:

“Xin lỗi, cái này quên trả lại cho các ngài.”

“…”

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về bàn Trắc Linh.

Tuân gia phụ mẫu đồng loạt cúi đầu, một người ôm trán, một người âm thầm ảo não, sao bọn họ lại quên mất chuyện này chứ!

Thông Nhạc Sinh thì hoàn toàn không ngạc nhiên. Hắn chỉ nghiêm túc cúi đầu trong một giây, sau đó bình thản nói:

“Linh thạch trên bàn Trắc Linh đã mất hết linh khí, giờ chẳng khác nào vật phàm. Tuân tiểu hữu nếu thích thì cứ giữ lại chơi cũng được. Đúng rồi, có thể cho ta xem tay ngươi một chút không?”

Tuân Diệu Lăng chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ trắng nõn ra.

Thông Nhạc Sinh đặt nhẹ hai ngón tay lên cổ tay nàng, chốc lát sau liền mỉm cười, lắc đầu nói:

“Ngươi chưa từng tu luyện qua, vậy mà linh khí trong linh thạch chảy vào kinh mạch ngươi lại cuồn cuộn như biển, gần như không thể phát hiện được. Không hổ là Thiên Linh Căn.”

Tuân Diệu Lăng có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi:

“Ý của ngài là… ta vô tình làm hỏng bàn rắc Linh rồi?”

Thông Nhạc Sinh gật đầu, thần sắc thản nhiên:

“Chính xác là vậy.”

“… Xin hỏi, cái bàn Trắc Linh này đáng giá bao nhiêu?”

“Linh thạch ở Phàm Gian Giới không có quy tắc đổi tiền cố định. Nếu phải định giá, có thể nói là có thị trường nhưng vô giá.”

Tuân Diệu Lăng cảm thấy da đầu căng thẳng, liền đẩy bàn Trắc Linh ra xa, ngẩng đầu cười ngoan ngoãn mà vô tội: “Vậy thì… chuyện này không hoàn toàn là lỗi của ta, đúng không? Nếu thật sự bắt ta bồi thường… Thanh Lam Tông có chấp nhận trả góp không?”

“Tuân tiểu hữu, nói gì vậy chứ.” Thông Nhạc Sinh nhẹ phất tay áo, nụ cười vẫn ôn hòa như gió xuân, “Nếu ngươi trở thành thân truyền đệ tử của Thanh Lam Tông, đừng nói tiêu hao mấy viên hạ phẩm linh thạch, dù là thượng phẩm linh thạch chất thành núi cũng không phải vấn đề. Ngoài ra còn có linh bảo, thần khí, công pháp hiếm có, tiên phẩm đan dược… có thể nói là muốn gì có nấy.”

Rõ rồi, đây chính là giai đoạn "vẽ bánh lớn" của phòng tuyển sinh.

Tuân gia phụ mẫu vẫn còn hoang mang, chưa kịp tiêu hóa hết cái "bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống". Ngược lại, Tuân Diệu Lăng lại rất lý trí. Nàng khẽ vuốt ngực, nói:

“Vậy thì tốt rồi. Xem ra thiên phú của ta cũng không đến nỗi tệ, chắc là không đến mức không thể bái nhập tiên môn. Phiền ngài trước ghi lại chín viên linh thạch này vào sổ nợ, sau này khi ta có tiền, nhất định sẽ trả.”

Nụ cười trên mặt Thông Nhạc Sinh thoáng chững lại.

Là ảo giác sao? Sao lại có cảm giác đứa nhỏ này trơn tuột, không nắm bắt được? Rõ ràng hắn đã ám chỉ rất rõ ràng rồi mà? Hoàn toàn không động lòng sao?

Rốt cuộc là do trẻ con ở Phàm Gian Giới quá ngây thơ, không hiểu chuyện, hay là danh tiếng của Thanh Lam Tông chưa đủ vang dội?

Thông Nhạc Sinh âm thầm tự hỏi, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, vẫn giữ phong thái tao nhã và khiêm tốn:

“Ghi sổ thì không cần đâu, vốn dĩ cũng không có lý nào lại bắt Tuân tiểu hữu bồi thường. Chỉ là linh căn của tiểu hữu quá mức đặc biệt, các sư đệ của ta trước nay chưa từng thấy qua tình huống này, nên mới gọi ta đến xem.”

“Xin tiểu hữu chuẩn bị sẵn sàng. Ba ngày nữa, linh thuyền sẽ xuyên qua giới môn để đón ngươi cùng những người trúng tuyển khác đến ‘Đăng Tiên Thê’. Khi đó, các môn phái có tên tuổi trong Tiên Đạo Liên Minh sẽ đến chọn đệ tử trước. Chúc tiểu hữu thuận lợi bước vào tiên môn, tiền đồ rộng mở.”

Đùa sao, đây chính là Thiên linh căn.

Với người khác, đây là cơ hội để các tông môn chọn lựa đệ tử. Nhưng đối với Tuân Diệu Lăng, chính nàng mới là người chọn tông môn.

Dù sao sau này cũng đều là đạo hữu, cho dù vị thiên tài này không chọn Thanh Lam Tông, trước tiên nói vài lời chúc phúc cũng chẳng thiệt thòi gì.

Hàn huyên vài câu, Thông Nhạc Sinh sắp xếp cho ba người họ an tâm ở lại đạo quán, sau đó rời đi tiếp tục chủ trì nghi thức tuyển chọn.

Sau khi Thông Nhạc Sinh rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người nhà họ Tuân.

Phu thê Tuân gia nhìn nhau, lúc thì sững sờ, lúc lại bật cười. Một lúc sau, họ đồng loạt nhìn về phía Tuân Diệu Lăng, chỉ thấy nàng vẫn còn đang tập trung giải quyết chén sữa đông chưng đường dang dở.

“A Lăng, lại đây nào, đến chỗ mẹ.”

Mẹ Tuân hơi cúi người xuống, giọng nói dịu dàng: “Đêm nay, chúng ta sẽ dẫn con đi dạo hội chùa Tiên Duyên, được không?”

Tuân Diệu Lăng gật đầu.

Đã đến đây rồi, nàng nhất định phải tranh thủ hai ngày này thưởng thức hết mỹ thực ở hội chùa, trước khi rời khỏi Vân Khê trấn.

***

Khu bán đồ ăn vặt náo nhiệt đúng như Tuân Diệu Lăng tưởng tượng.

Dòng người đông đúc chen chúc, nàng phải tốn không ít sức lực mới có thể len vào một quầy đồ nướng .

Dưới ánh đèn rực rỡ, hơi nóng từ bếp than bốc lên nghi ngút, từng xiên thịt nướng kêu xèo xèo trên vỉ, lớp da dần chuyển màu vàng óng hấp dẫn, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mọng.

Nàng nhanh tay chộp được hai xiên chim cút nướng vừa ra lò, sau đó vội vàng chen ra ngoài, cẩn thận giơ cao đồ ăn để tránh bị va chạm.

“A Lăng, con lấy được chưa? Cha con đang giữ chỗ cho con bên quầy bánh mật kia.”

“Mẹ đợi con một chút!”

Tuân Diệu Lăng vừa cắn một miếng xiên nướng thơm lừng, vừa nắm tay mẫu thân chạy về phía bờ sông bên kia.

Chạy được nửa đường, hai người bắt gặp cha Tuân trên cầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc