Tuân phụ tay trái xách một túi bánh mật, tay phải cầm một chiếc hoa đăng, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười khi tiến về phía hai người.
Đứng trên cầu, phóng tầm mắt nhìn dọc theo hai bờ sông và những con phố nhỏ, mới thấy được cảnh tượng huy hoàng: rất nhiều người tay cầm hoa đăng, phần lớn mang hình dáng các loài thụy thú, cung điện thiên đình hay tiên nhân đằng vân. Ánh nến xuyên qua lớp giấy lồng đèn, tỏa ra muôn sắc màu rực rỡ, lay động khẽ khàng theo làn gió, tựa như cảnh trong mộng.
“Cái này là cho A Lăng.” Tuân phụ mỉm cười nói. “Ta nghe chủ quán bảo, mấy tiểu cô nương quanh đây đều thích kiểu này.”
Đó là một chiếc đèn lồng hình con thỏ, sắc cam vàng ấm áp. Hình dáng tròn trịa, phúc hậu, bên dưới còn gắn bánh xe, có thể kéo đi trên mặt đất như một món đồ chơi.
Tuân phụ cầm lấy xiên nướng trên tay con gái, để nàng rảnh tay chơi đèn. Tuân mẫu thì mở gói giấy, đưa một miếng bánh mật thơm lừng lên miệng nàng, sau đó cẩn thận gói phần còn lại.
“Du thuyền đang đến đây!”
Trên cầu, dòng người đang qua lại nhộn nhịp bỗng chốc dừng chân, tò mò nhìn về phía giữa sông.
Một chiếc du thuyền lộng lẫy lững lờ trôi trên mặt nước, phản chiếu ánh đèn lung linh. Từ xa, tiếng hát văng vẳng cất lên, ngân dài theo từng nhịp sóng. Trống gõ rền vang, tiếng đàn sáo hòa quyện, giai điệu dần trở nên dồn dập hơn. Trên đài, vài nghệ nhân vận y phục rực rỡ bước ra, cất giọng xướng khúc.
“Họ đang hát gì vậy?”
“... Hình như là 'Độ Ách Truyện.' Có người chăm chú lắng nghe một lúc rồi lên tiếng giải thích. “Kể về Động Hfa Chân Nhân Thanh Hư Tử khi độ kiếp hạ phàm, đầu thai thành Lý Tuyết Thanh, ngao du thiên hạ, diệt trừ tà ác, phổ độ chúng sinh. Khúc hát này có vẻ đang tái hiện đoạn Lý Tuyết Thanh chiến đấu với ma đạo, công đức viên mãn, sắp thoát ly phàm trần để phi thăng, từ biệt thân bằng quyến thuộc chốn nhân gian.”
Con hát cất giọng xướng:
— Hồng trần trong nháy mắt, bỗng nhiên một giấc mộng tàn.
— Kiếp phù du xoay vần biến ảo, lại dạy ta vướng bụi trần, vạn loại níu chân. Đại đạo cuối cùng gột sạch, chỉ còn thanh phong minh nguyệt, cô hạc lẻ loi.
Tiên nhân hạ phàm, vài thập niên độ kiếp, dung nhan vẫn như thuở ban đầu, tóc mai vẫn đen nhánh. Nhưng ngày cáo biệt những bằng hữu năm xưa, họ đã gần đất xa trời, thậm chí tôn tử cũng đã trưởng thành.
Những câu chuyện thần thoại như vậy, Tuân Diệu Lăng đã nghe nhiều, chẳng còn mấy cảm xúc. Nàng cắn một miếng bánh mật đường, vừa định đề nghị: Nếu không thì chúng ta xuống cầu đi? Nhưng khi quay đầu lại, nàng thấy hai người vẫn chăm chú nhìn theo con thuyền, đắm chìm trong câu hát. Tuân mẫu thậm chí còn lặng lẽ quay đi, vụng trộm lau vài giọt nước mắt.
Tuân Diệu Lăng sững người.
Bất chợt, sợi dây kéo con thỏ đèn trong tay nàng tuột ra, chiếc đèn lăn nhanh về phía trước.
Cây cầu hơi cong, con thỏ đèn lập tức lăn xuống, lăn xa dần. Dưới cầu, dòng người qua lại tấp nập, chỉ trong chớp mắt, chiếc đèn nhỏ đã bị bóng người che khuất.
Tuân Diệu Lăng lập tức phản ứng, vội vàng đuổi theo.
Nàng mới tám tuổi, dáng người nhỏ bé, len lỏi giữa dòng người đông đúc, chao đảo bước chân. Nhưng dù cố gắng thế nào, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng cam vàng nhạt nhòa của con thỏ đèn ngày càng xa khỏi tầm mắt.
Chợt, nàng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ.
Một làn gió nhẹ lướt qua.
Tuân Diệu Lăng chớp mắt, bỗng cảm thấy cảnh vật trước mặt mờ đi, đến khi hoàn hồn thì đã thấy mình đứng dưới chân cầu, bên bờ sông phủ đầy cỏ xanh.
Cúi đầu nhìn xuống, con thỏ đèn vẫn tròn vo, nằm yên tĩnh ngay dưới chân nàng.
Chuyện gì vừa xảy ra?
“… Đa tạ tiên nhân đã ra tay giúp đỡ?”
Mọi thứ xung quanh chìm trong yên lặng. Chỉ có tiếng ếch kêu vang vọng từ dưới chân cầu, như thể đang cười nhạo nàng tự mình đa tình.
Chờ hồi lâu, ngay khi Tuân Diệu Lăng sắp mất kiên nhẫn, định nhặt con thỏ đèn lên rồi rời đi, một giọng nói bỗng vang lên trong không trung.
"Ngươi đúng là khá bình tĩnh đấy." Giọng nói kia có chút lười biếng, lại vô cùng êm tai. "Ta tình cờ đi ngang qua, thấy ngươi đuổi theo chiếc đèn vất vả như vậy nên tiện tay giúp một chút thôi."
"Đa tạ tiên nhân." Tuân Diệu Lăng nhoẻn miệng cười, tùy ý chắp tay vái một cái về phía không trung. "Vậy ta xin cáo từ, không làm phiền tiên nhân nữa." Dứt lời, nàng ôm lấy chiếc đèn lồng, chuẩn bị rời đi.
"… Aizz, chậm đã."
Một luồng lực vô hình bất chợt kéo lấy nàng từ phía sau, khiến đôi chân nhỏ bé rời khỏi mặt đất.
"Ngươi thật sự không thấy tò mò sao? Không muốn biết ta là ai à?"
Tuân Diệu Lăng giãy giụa hai cái, thấy không thoát ra được, bèn dứt khoát từ bỏ.
"Tiên nhân, tạm thời ta cứ gọi ngài như vậy đi. Ngài xuất hiện bên cạnh ta, chẳng qua chỉ có hai lý do: Hoặc là nhìn trúng linh căn của ta, muốn nhận ta làm đồ đệ; hoặc là mơ tưởng đến linh căn này, định bắt ta đi luyện thành thập toàn đại bổ hoàn."
Nàng chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy như viên lưu ly trong suốt.
"Nếu muốn nhận ta làm đồ đệ, ngài sẽ không làm khó ta. Còn nếu muốn lấy mạng ta, dù ta có hỏi nhiều hơn cũng chỉ giúp đối phương thêm hứng thú, thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn mà thôi. Vậy nên, ngài là ai thật ra cũng chẳng quan trọng."
"…"
"Nãy giờ vẫn chưa ra tay, chẳng lẽ ngài thực sự muốn nhận ta làm đồ đệ?" Nàng nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên.
"Nếu vậy, chi bằng để ta lên xong Tiên Thê rồi gặp lại. Vạn nhất ta ngay cả mấy bậc đầu tiên cũng không leo nổi, đến lúc đó ngài có hối hận cũng không kịp nữa đâu."
“…” Đối phương im lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Tiểu hài tử, xem ra ngươi không chỉ tự tin quá mức, mà còn rất giảo hoạt.”
“Quá khen.” Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên. “Vậy ngài có thể thả ta đi chưa?”
“Ha ha, không thể.”
Lần này đến lượt Tuân Diệu Lăng cạn lời.
Theo nàng thấy, đối phương chẳng qua bị nàng đoán trúng tâm tư, mặt mũi có chút không nể được mà thôi. Nhưng người này đã ra tay giúp nàng, tám phần cũng không phải kẻ xấu.
“Tiểu nha đầu, trả lời ta một câu hỏi, ta sẽ thả ngươi đi.” Giọng nói kia vẫn lười nhác như cũ, nhưng lại mang theo một loại uy nghi khó tả, “Ngươi vì sao cầu tiên duyên?”
Câu hỏi này rất sắc bén.
Nếu đáp rằng vì danh lợi, nghe có vẻ quá tầm thường. Nếu nói là để trường sinh, thì đó lại là câu trả lời phổ biến nhất, suy cho cùng, chẳng ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của trường sinh bất lão.
Đối phương nghe vậy lại bật cười, tiếng cười như ngọc vỡ, trong trẻo mà mang theo một tia thích thú: “Ai nói ngươi không xứng nhập đạo?”
“...Ngươi chẳng phải đã nhập đạo rồi sao?”
A?
Tuân Diệu Lăng sững người. Giây tiếp theo, trán nàng chợt lạnh, toàn thân cốt cách, kinh mạch như bị thứ gì đó mạnh mẽ xé rách, cuồng phong ào ào tràn vào cơ thể.
Không chỉ đơn thuần là một dòng chảy ùa vào, mà giống như có lưỡi cưa đang cắt qua từng tấc xương tủy, cọ xát đến đau buốt thấu tim…
Sống lưng nàng run lên, ho khan mấy tiếng, rồi phun ra hai ngụm máu tươi.