Sư Phụ Ngày Ngày Xin Ta Đừng Đột Phá Cảnh Giới Nữa

Chương 4

Trước Sau

break

Trong cơn choáng váng, Tuân Diệu Lăng cảm giác mình như bị nhét vào một chiếc túi, quay cuồng, lật nhào mấy vòng, cuối cùng bị ném ra ngoài.

Nàng mơ màng mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm giữa một rừng trúc. Ánh trăng trong trẻo như nước, rọi xuống từng tán lá, làm mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng từng chút một.

Trước mặt nàng là một nam nhân trẻ tuổi.

Hắn vận y phục tím sẫm, dưới ánh trăng càng lộ vẻ yêu diễm khó tả. Mái tóc dài nửa búi, phần còn lại rủ xuống lưng, từng lọn tóc khẽ lay động theo gió. Khuôn mặt hắn, như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng mà ung dung, từng đường nét đều hoàn mỹ đến mức khó tin.

“Aizz, đừng ngủ.”

Người nọ đưa tay chạm nhẹ vào trán nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo.

“Ngươi đã khai thông cửu khiếu, nhưng kinh mạch vẫn còn bế tắc, cần dẫn linh khí nhập thể mới có thể triệt để khai mở. Dù sẽ có chút đau đớn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng.

“Ta truyền cho ngươi phương pháp thổ nạp, cứ làm theo ta…”

Những lời nói nhẹ bẫng như gió thoảng, vậy mà lại mang theo một loại ma lực an ủi nhân tâm khó tả. Tuân Diệu Lăng lập tức tĩnh tâm, nhắm mắt lắng nghe.

“Lấy ý dẫn khí, bế hô hấp qua mũi, khóa chặt khẩu khiếu. Để lưỡi chạm răng, hơi thở nén lại, ba phần giữ một, tuần hoàn không ngừng…”

Khoảnh khắc này, Tuân Diệu Lăng thật sự cảm thấy bản thân có chút thiên mệnh chi tử , bởi vì xuyên qua xong lại có một vị tiên sinh dạy học ngay bên cạnh!

Nếu đổi thành người chưa từng đọc qua cổ văn, e rằng đến cả khẩu quyết tu hành cũng chẳng hiểu nổi. Mà tu sai một chút thôi là lập tức tẩu hỏa nhập ma ngay!

Tuân Diệu Lăng làm theo khẩu quyết, từng chút điều hòa hơi thở, dần dần cảm nhận được trong cơ thể có một luồng khí ấm áp bắt đầu luân chuyển, lưu động khắp châu thân, sinh sôi không dứt, mang đến một cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Cùng lúc đó, đạo nhân áo tím đột nhiên vung tay, giữa không trung liền xuất hiện một túi linh thạch thượng đẳng, ánh sáng linh quang mờ ảo lưu chuyển.

Hắn bấm niệm pháp quyết, linh thạch lập tức vỡ ra thành vô số điểm sáng, tán ra như tinh tú trên bầu trời, xoay quanh Tuân Diệu Lăng, kết thành một trận pháp tụ khí hoàn mỹ.

Trận pháp vừa thành, linh khí cuồn cuộn như sóng lớn dâng trào, thậm chí chưa kịp ngưng tụ thành xoáy khí đã bị người trong trận hút sạch.

Đồng thời, những viên linh thạch đang sáng rực cũng bắt đầu ảm đạm, linh khí tiêu hao hơn phân nửa, trông như sắp kiệt quệ đến nơi.

Đạo nhân áo tím: “…”

Không chần chừ, hắn lập tức lấy ra thêm một nắm linh thạch mới, tiếp tục bổ sung vào trận.

Tuân Diệu Lăng nhắm chặt hai mắt, cảm nhận dòng linh khí mạnh mẽ đang cuồn cuộn chảy trong kinh mạch, mang đến một cảm giác căng tràn khó tả. Ý thức nàng liên tục giao chiến với luồng sức mạnh này, thuần phục nó, hòa hợp nó.

Quá trình này kéo dài rất lâu, bởi thân thể nàng như một vực sâu không đáy, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, cuồng loạn như muốn cướp sạch mọi thứ trong phạm vi trận pháp.

Dần dần, luồng khí tức trong cơ thể nàng cũng trở nên ổn định, thuận theo ý chí chủ nhân mà vận chuyển một cách trơn tru.

Không biết đã qua bao lâu, nàng chậm rãi mở mắt.

Thế giới dường như đã hoàn toàn đổi khác, nhưng nói vậy cũng không hẳn đúng. Trời đất vẫn là trời đất, chỉ có nàng là đã thay đổi.

Vạn vật trong mắt nàng bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. Ngay cả những giọt sương đọng trên lá trúc phản chiếu ánh sáng thế nào, nàng cũng thấu tỏ trong lòng. Gió lùa qua rừng trúc, vầng trăng sáng trên cao, tất cả đều mang một ý vị hoàn toàn mới, dường như đằng sau mọi vật hữu hình, còn có một đạo lý vô hình nào đó đang vận hành.

Thật thú vị.

Tuân Diệu Lăng thưởng thức cảm giác mới mẻ ấy một lúc, rồi đứng dậy. Thể xác và tinh thần nàng lúc này nhẹ bẫng, đến mức có cảm giác chỉ cần nhún chân là có thể nhảy cao đến ba thước.

… Có khi không phải chỉ là ảo giác?

Nàng còn đang cân nhắc thì chợt nhớ đến cảm giác vừa rồi khi khống chế linh khí. Vì thế, nàng đưa tay ra, thử gom khí nơi đầu ngón tay. Quả nhiên, một luồng linh khí trong suốt lập tức tụ lại, sôi trào nơi đầu ngón.

Tuân Diệu Lăng đưa mắt nhìn những chiếc lá trúc rơi lả tả dưới chân, thuận tay vung nhẹ.

Oanh.

Một cơn gió vô hình lập tức bùng lên, cuốn phăng nửa cánh rừng trúc. Lá trúc đầy trời bay tán loạn, bóng trúc rào rạt lay động, một mảng lớn thân trúc bị quật gãy, đổ rạp theo tiếng vang.

… A này.

Rõ ràng nàng chỉ định quét đi mấy chiếc lá trúc bên chân mà thôi.

“Mới nhập môn đã có thể khống chế linh khí như cánh tay sai khiến, không tệ.”

Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu, liền thấy đạo nhân áo tím khi trước đang thảnh thơi tựa vào một nhánh cây, dáng vẻ dương dương tự đắc.

Hắn cầm trong tay một chiếc quạt xương bạc đen, nửa che nửa hở khuôn mặt. Ánh trăng nhạt nhòa phủ xuống, khiến hắn trông như một giấc mộng huyễn hoặc đảo lộn chúng sinh.

“Dẫn khí nhập thể giả có thể điều khiển linh khí của trời đất, lên xuống tùy ý, hợp tan theo tâm. Hư hay thực, tất cả đều nằm trong một niệm.”

“Chúc mừng Tuân tiểu hữu, ngươi đã nhập đạo.”

Tuân Diệu Lăng thoáng sững sờ, sau đó liền cung kính hành lễ với hắn: “Đa tạ tiền bối đã trợ giúp.”

“Không cần, chỉ là tình cờ gặp gỡ, giúp ngươi một phen cũng chỉ thuận tay mà thôi.” Đối phương lắc nhẹ cây quạt, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Ngươi có phải đã hấp thu quá nhiều linh khí trước đó không?”

Tuân Diệu Lăng gật đầu: “Ta lỡ tay làm hỏng một cái Trắc Linh Bàn.”

“Thảo nào.” Đối phương như đã đoán trước, nhẹ gật đầu. “Linh khí trong một cái Trắc Linh Bàn vốn không đáng kể, nhưng khi nó ngấm vào cơ thể ngươi, đến thời điểm ngươi ngộ đạo, nó tự vận hành, giúp ngươi đả thông chín khiếu. Ngươi có linh căn, tất nhiên sẽ hấp thu linh khí, nhưng linh khí ở Phàm Gian Giới lại quá mỏng, không đủ để nuôi dưỡng ngươi. Vì thế mới dẫn đến biến cố hôm nay.”

Tốt lắm, vậy là mọi chuyện đều có lời giải thích hợp lý. Có sấm sét rền vang ắt có tia lôi dẫn đường, cũng như con lạc đà xấu số luôn bị đè gãy lưng bởi cọng rơm cuối cùng. Không hổ là nàng, trước sau như một, vẫn xui xẻo như vậy.

“Từ từ.” Tuân Diệu Lăng trầm tư một giây, theo bản năng hỏi: “Nếu ngài nói thế gian linh khí loãng, vậy ta vừa rồi làm sao có thể dẫn khí nhập thể?”

Động tác phe phẩy quạt của đạo nhân áo tím khựng lại một chút, sau đó thở dài: “Đương nhiên là nhờ ta mang theo thượng phẩm linh thạch rồi.”

Bề ngoài, hắn có vẻ điềm nhiên như đã đoán trước mọi chuyện, nhưng trong lòng thì sớm đã rơi vào hoài nghi nhân sinh.

Hắn đã sống suốt một ngàn tám trăm năm, vậy mà chưa bao giờ gặp phải chuyện quái dị như thế này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc