
Dịch giả | monghoavien |
Tác giả | Lữ Giả Đích Đấu Bồng |
Tình trạng | Còn tiếp |
Thể loại | Ngôn tình Cổ Đại Gia Đấu Cổ Đại Ngôn Tình Sủng Ngôn Tình Ngôn Tình Cường Thủ Hào Đoạt Sạch Hào Môn Thế Gia Chiếm Hữu |
Ai ai trong giới thế gia Trường An cũng biết, tiểu thư Ôn gia – Ôn Sơ Huyền đã gả cho một vị phu quân hoàn mỹ.
Tạ Linh Huyền nơi đuôi mày có một nốt ruồi son, ánh mắt tựa vì sao lạnh rơi xuống mặt nước, sắc lạnh khiến người ta run sợ. Vận bạch y áo dài, dung mạo cốt cách cực kỳ tuấn mỹ, từng cử chỉ hành động đều toát ra phong thái phong lưu của bậc danh sĩ thiên hạ.
Hắn giữ chức vị cao trong triều, sinh ra trong một dòng tộc thanh quý, từ nhỏ đã tinh thông âm nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung, thư pháp và huyền học, là quyền thần được hoàng thất sủng ái bậc nhất.
Điều quý giá nhất là, hắn thuần hậu có đức, nhã nhặn ôn hòa, thường xuyên bố thí cứu giúp người nghèo.
Sau khi cưới Ôn tiểu thư – người từ nhỏ đã mất phụ mẫu, hắn lại càng yêu chiều nàng vô cùng. Từ ba bữa cơm hàng ngày cho đến chuyện mặc gì, đều được hắn sắp xếp chu đáo. Mỗi lần nhìn nàng, trong mắt hắn luôn đong đầy gợn sóng dịu dàng.
Trong phủ có một phiến đá phu thê, chính tay Ôn tiểu thư khắc lên dòng chữ: “Cùng nhành cùng mộ, đến chết không rời.”
Hai người luôn kề vai sát cánh, đi đâu cũng có đôi có cặp khắp Trường An, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ. Người ngoài thậm chí chưa từng thấy Ôn tiểu thư đi ra ngoài một mình.
Có kẻ ham chuyện tốt muốn biến câu chuyện tình yêu của họ thành thoại bản để kiếm tiền, đã dốc hết tâm sức, âm thầm tìm cách gặp Ôn tiểu thư một lần.
Nào ngờ lại thấy vị Ôn tiểu thư thường ngày vốn xinh đẹp hạnh phúc ấy, hai mắt hoe đỏ, ẩn hiện nỗi sợ hãi và uất ức bị dồn nén, đóng chặt cửa không cho ai bước vào.
Nàng dùng móng tay dính máu khắc lên mặt bàn mấy chữ: “Ân ái chỉ là giả. Cứu ta với.”