Nhưng đúng lúc ấy, Tạ Linh Huyền chủ động hỏi:
“Huyền muội cũng mạnh khỏe chứ?”
Hàng mi dài như cánh quạ của Ôn Sơ Huyền khẽ động, nàng cúi đầu thật sâu, như thể tấm bình phong trước mặt không tồn tại, ánh mắt của Tạ Linh Huyền cứ thế xuyên thẳng đến nàng.
Đôi môi nàng khẽ run, nhất thời cảm giác như lơ lửng giữa tầng mây, đầu óc ong ong.
Huyền ca ca vẫn còn nhớ tới nàng.
Khóe môi nàng bất giác cong thành vầng trăng non, là vui mừng ư? Không, thứ cảm xúc ấy vượt xa cả vui mừng, nó cao quý hơn mọi niềm vui.
Ôn Chỉ Uyển thấy nàng lặng thinh, ngỡ là nàng bị dọa ngốc, bèn lén chọc nhẹ một cái.
Ôn Sơ Huyền như bừng tỉnh từ cơn mộng, khẽ đáp:
“Thế… thế huynh mạnh khỏe.”
Tạ Linh Huyền đáp lại rất nhanh:
“Huyền muội mạnh khỏe.”
Giọng điệu y hệt với hai tỷ muội.
Nhưng lời ấy rơi vào tai Ôn Sơ Huyền lại như lời hỏi thăm đặc biệt dành cho riêng nàng. Nàng vô thức nở nụ cười mỉm, tất nhiên là hướng về phía Tạ Linh Huyền, nụ cười kín đáo mà sâu lắng.
Trưởng công chúa thấy Tạ Linh Huyền đặc biệt nhắc tới Ôn Sơ Huyền, trong lòng có chút không vui.
Sau vụ rơi xuống nước, Huyền ca nhi mắc chứng mất trí, thường không nhớ được chuyện xưa. Tên tuổi phu nhân Ôn gia và các tiểu thư, cũng là bà phải nhắc trước cho hắn lúc tối qua. Những tình cảm năm xưa với Ôn Sơ Huyền, lẽ ra hắn cũng phải quên mới đúng.
Sau bình phong có ba cái bóng, Huyền ca nhi tất nhiên biết có ba người. Hắn vốn hòa nhã, khiêm nhường, chẳng bao giờ cố ý lạnh nhạt với ai, hỏi thăm Huyền tỷ nhi chỉ là phép lịch sự mà thôi.
Nghĩ vậy, trưởng công chúa cũng yên lòng, chỉ sợ bệnh mất trí làm tổn hại danh tiếng con trai, tốt hơn hết là đừng để lộ ra ngoài.
Ngay sau đó, trưởng công chúa chuyển chủ đề, cùng Hà thị trò chuyện dăm ba câu chuyện nhà. Hà thị không tiếc lời khen ngợi Tạ Linh Huyền, ý tứ kết thông gia thể hiện rõ ràng.
Trưởng công chúa cũng không phản đối, rồi cho các ca nhi tỷ nhi khác lui ra, chỉ giữ lại trưởng nữ Ôn Chỉ Uyển.
Ôn Chỉ Thấm và Ôn Sơ Huyền được một bà vú dẫn ra ngoài, đưa tới gian phòng khuê các phía đông nghỉ ngơi.
Ôn Sơ Huyền đã quen với việc bị cho ra ngoài như vậy, nên chẳng để tâm. Nhưng Ôn Chỉ Thấm thì luôn muốn tranh cao thấp với trưởng tỷ, thấy trưởng công chúa giữ lại tỷ tỷ mà cho mình ra ngoài, rõ ràng là muốn gả trưởng tỷ cho vị thế huynh thần tiên kia, trong lòng không cam, càng thêm bất bình.
Trong sân nhà Tạ gia trồng nhiều đào hồng, hải đường, tầng tầng lớp lớp chia cách khu ở của nam nữ.
Tới lầu phía đông, leo lên ba tầng gác nhỏ, mùa xuân hoa nở rực rỡ che kín, gác như một cõi đào nguyên biệt lập.
Ôn Chỉ Thấm đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài một lát, ngoài ong bướm ra chẳng thấy gì, đành chán nản ăn hết hoa quả bà vú bưng lên, rồi giận dỗi nằm ngủ trên trường kỷ.
Trong phòng đốt hương trầm nhẹ nhàng, khói hương quẩn quanh, dịu dàng kéo dài. Ôn Sơ Huyền không được vô tư như Ôn Chỉ Thấm, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói tỏa ra từ lư hương, chẳng sao chợp mắt được.
Có lẽ do được mẫu thân truyền nghề, nàng rất tinh thông về các loại hương liệu. Dù chỉ thay đổi một vị, nàng cũng ngửi ra được, huống hồ là mùi hương trên người Huyền ca ca.