“Ta muốn vào thăm Huyền ca nhi.”
Trưởng công chúa thấy các cô nương đều có mặt, nam nữ khác biệt, nếu vào nội viện thăm hỏi thì không tiện.
“Sao lại có chuyện trưởng bối đi thăm vãn bối, phu nhân cứ ngồi đây. Nay thân thể nó đã khá hơn nhiều, ta sẽ cho người gọi nó ra.”
Hà thị nhanh chóng hiểu ý trưởng công chúa, liền đồng ý.
Trưởng công chúa lại nhìn sang các nữ nhi Ôn gia, nói: “Thế huynh các ngươi còn mang bệnh, cẩn thận lây cho các ngươi. Hay là ra sau bình phong ngồi đi, cũng tiện trò chuyện hơn.”
Tạ gia là thế gia vọng tộc, gia quy nghiêm ngặt, chuyện nam nữ lại càng giữ lễ. Các nữ nhi Ôn gia chưa xuất giá, Tạ công tử cũng chưa thành thân, sợ mang điều tiếng không hay.
Ôn Sơ Huyền cùng hai tỷ muội đứng sau bình phong. Đó là tấm bình phong gỗ hoàng hoa lê khắc nhẹ, vẽ cảnh sơn thủy chim muông nhạt mực, tinh xảo mà lại che khuất tầm nhìn.
Chẳng bao lâu sau, vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, vững vàng.
Ôn Chỉ Thấm tính tình nóng nảy, không cam lòng, nhón chân muốn nhìn xem vị thế huynh thần tiên kia trông ra sao, nhưng bị trưởng tỷ Ôn Chỉ Uyển kéo lại.
Ôn Sơ Huyền cũng không nhịn được, len lén nhìn qua, chỉ thấy một bóng mờ mờ. Ánh sáng in lên bình phong chỉ là một màu trắng nhạt, đoán chừng người tới mặc áo bào trắng như tuyết.
Chủ nhân của bóng hình ấy cất lời: “Mẫu thân.”
Giọng nói tựa như viên đá xanh rơi vào suối, trong trẻo mà tĩnh lặng, hoàn toàn không giống người vừa ốm dậy.
Ôn Sơ Huyền ngẩn ngơ, trong ký ức, giọng Huyền ca ca hình như không phải thế này. Nhưng xa cách bao năm, hắn đã trưởng thành, giọng nói có lẽ cũng thay đổi.
Nàng muốn tìm vài từ thích hợp để miêu tả, nghĩ mãi chỉ thấy giọng Huyền ca ca thật dễ nghe, thật dễ nghe.
Trưởng công chúa nói: “Đây là bá mẫu và hai biểu muội nhà Phụ Quốc tướng quân, con ra chào hỏi đi.”
Tạ Linh Huyền khẽ vái chào Hà thị. Hà thị được sủng mà kinh, bản thân không có phong hào, chỉ là phụ nhân nơi thâm viện, nhờ quan hệ mới được gọi là bá mẫu, sao dám nhận lễ của hữu tướng đương triều, bèn vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Tạ Linh Huyền nhẹ nhàng ngăn lại, trấn an: “Bá mẫu không cần khách sáo.”
Hà thị vừa kinh vừa mừng, mấy năm trước gặp Tạ Linh Huyền, hắn vẫn là thiếu niên mê sách, chẳng màng thế sự. Nay chỉ qua vài năm, đã trở nên điềm đạm, phong độ, quả là từng trải chốn quan trường, tôi trung trước mặt thiên tử.
Trong lòng Hà thị càng thêm hài lòng, ý định gả nữ nhi cho Tạ Linh Huyền càng thêm mãnh liệt, liền gọi qua bình phong: “Uyển tỷ nhi, Thấm tỷ nhi, mau chào hỏi thế huynh đi.”
Ba nữ nhi đồng thanh vấn an. Ôn Chỉ Thấm chu môi, chỉ muốn hất đổ tấm bình phong vướng víu này đi cho rồi. Trên mặt Ôn Chỉ Uyển cũng ửng lên chút hồng nhạt.
“Thế huynh mạnh khỏe.”
Sắc mặt của Tạ Linh Huyền không thể nhìn rõ, chỉ là giọng nói hắn vang lên xa cách mà dịu dàng:
“Hai muội cũng mạnh khỏe.”
Ôn Sơ Huyền bị bình phong che khuất, lại bị hai tỷ muội chắn phía trước, từ góc độ này nhìn về phía Tạ công tử, tựa như ngắm một bóng sao mờ trên trời cao xa tít tắp.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận hương vị trong không khí.
Là hương trầm đàn, thứ hương ngập thiền ý.
Huyền ca ca vốn là môn sinh xuất sắc của Nho gia, đã lâu không gặp, chẳng lẽ giờ đã hướng Phật rồi sao?
Sống mũi nàng bỗng cay xè, trong lòng dâng lên khát khao muốn trò chuyện cùng hắn, muốn hỏi xem, những bài thơ Thiên Gia năm xưa hắn dạy nàng, hắn còn nhớ không?