Mỹ Mộng Giam Cầm

Chương 22

Trước Sau

break
Thương Tử Trinh nào ngờ Tạ Linh Huyền lại đột ngột xuất hiện ở đây, trong lòng gã ta hoang mang tột độ. Nghĩ đến việc vừa rồi gã ta đã nói không ít lời xấu xa về hắn, lại còn trêu ghẹo nữ nhân của hắn, e rằng khó mà vãn hồi được cục diện.

Xét về vai vế, hai nam nhân tuy cùng thế hệ, nhưng Tạ Linh Huyền đã sớm có quan vị trong người, lại là Đế sư của Thiếu Đế, trên triều đường chính là nhân vật có thể ngang hàng với phụ thân của gã ta.

Gã ta chỉ muốn đùa giỡn thứ nữ nhà họ Ôn, không hề muốn kết thù với Tạ thị.

Thương Tử Trinh tức thì tươi cười rạng rỡ, buông Ôn Sơ Huyền ra, gật đầu khúm núm đi đến trước mặt Tạ Linh Huyền: "Thế huynh sao lại ở đây? Tiểu đệ ở nhà làm kẻ nhàn rỗi nửa năm, nhất thời không nhận ra thế huynh, thật là đắc tội."

Tạ Linh Huyền hơi nghiêng người khoanh tay, chiếc cằm thanh tú khẽ hếch lên, trong đôi mắt lấp lánh điểm chút nắng xuyên qua kẽ lá. Dù toàn thân hắn nhuốm màu ấm áp, nhưng thần sắc lại lạnh băng.

"Quả nhiên là rảnh rỗi thật."

Thương Tử Trinh rùng mình.

Xong rồi, những lời lẽ phỉ báng vừa rồi chắc chắn đã bị Tạ Linh Huyền nghe thấy hết. Nếu Tạ Linh Huyền mách lẻo với phụ thân gã ta, cái mạng nhỏ này coi như xong.

Gã ta vội vàng chắp tay: "Tiểu đệ còn phải hầu hạ Thái hậu nương nương, xin phép cáo lui trước, hôm khác sẽ đến xin tội thế huynh."

Lời này dĩ nhiên chỉ là khách sáo, nào có chuyện xin tội hay không.

Tạ Linh Huyền khẽ "ừ" một tiếng không nặng không nhẹ, Thương Tử Trinh thấy vậy vội vàng bỏ chạy. Gã ta nghe thấy hắn hờ hững nói: "Muốn xin tội, đích thân đến phủ ta là được. Ta đợi ngươi ba ngày."

Thương Tử Trinh vỗ đùi, tặc lưỡi.

Ôn Sơ Huyền chật vật đứng tại chỗ, nuốt khan một tiếng, xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy xuống suối.

Phàm là nữ nhân, ai cũng mong mình lúc nào cũng phải rạng rỡ tươi tắn, sao có thể cam lòng bộc lộ một mặt khốn cùng xấu xí như vậy trước mặt người mình yêu.

Hơn nữa Tạ Linh Huyền đã cảnh cáo nàng, đừng có dây dưa nữa. Cuộc gặp gỡ hôm nay, nhìn thế nào cũng giống như nàng cố ý sắp đặt.

Ôn Sơ Huyền khẽ khàng cất giọng, nâng đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ nhìn Tạ Linh Huyền.

Mặc dù hắn không thích nàng, mặc dù hắn sắp cưới người khác, mặc dù hắn vô tình đốt hết những kỷ vật của họ... nàng vẫn không kìm được mà tủi thân gọi hắn: "Huyền ca ca."

Tạ Linh Huyền đang định đi, nghe tiếng gọi mới quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái hờ hững, như thể vừa rồi căn bản không hề chú ý đến nàng.

Hắn khách sáo nói: "Đó là một kẻ háo sắc, sau này ít để ý đến là được."

Hắn không nói gì thêm, việc cứu nàng vừa rồi rõ ràng chỉ là tình cờ, chẳng khác gì cứu một người qua đường xa lạ.

Khóe môi Ôn Sơ Huyền run rẩy, lòng chua chát. Nỗi nhớ nhung suốt một tháng qua như hồ nước tràn đầy, vỡ òa ngay khoảnh khắc bóng hình hắn xuất hiện.

Nàng như bị ma nhập, không thể kiểm soát mà lao tới, từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn.

Nước mắt cũng vỡ òa, tuôn rơi không ngớt.

"Huyền ca ca, huynh đừng đi, có được không?"

Nàng đã khóc không thành tiếng.

Hãy để nàng ôm một lát thôi.

Từ nhỏ đến lớn, nàng vì không được đích mẫu yêu thương, luôn là người hiểu chuyện và kín đáo nhất. Thế nhưng, cứ mỗi lần gặp Tạ Linh Huyền lại mất kiểm soát, đánh đổi cả danh tiếng và thể diện vẫn chưa đủ, dù biết phía trước là vực sâu không đáy, sẽ tan xương nát thịt, nàng vẫn cứ lao về phía trước.

Thân hình Tạ Linh Huyền hơi khựng lại, lạnh lùng nói: "Buông ra."

Mười ngón tay Ôn Sơ Huyền đang siết chặt, bị hắn gỡ ra từng ngón một. Nàng ngẩng cằm, đôi mắt đẫm lệ mơ màng nhìn hắn, các khớp ngón tay đau buốt, như đang khoét vào tim nàng.

Nàng ủ rũ cúi đầu: "Huyền ca ca, huynh vì sao... lại không cần ta nữa? Tình cảm của chúng ta năm xưa, chẳng lẽ huynh thật sự đã quên hết rồi sao?"

Tạ Linh Huyền liếc mắt đánh giá nàng, ánh mắt hờ hững, chẳng khác gì lúc nãy nhìn Thương Tử Trinh.

Hắn véo véo gò má trắng như tuyết đẫm lệ của nàng: "Ngươi cứ muốn dụ dỗ ta như vậy sao?"

Giọng điệu khinh bạc và mơ hồ, đầy vẻ phong hoa tuyết nguyệt. Nụ cười vương chút lạnh lẽo, cứ như đang véo một kỹ nữ phiền phức.

Ôn Sơ Huyền chợt mơ hồ, tưởng rằng người trước mắt không phải hắn.

Huyền ca ca của nàng, Huyền ca ca thuần lương đức hạnh của nàng.

Tạ Linh Huyền vuốt ve chiếc cổ mềm mại của nàng, mân mê đôi khuyên tai bên tóc mai nàng, trêu chọc nói: "Vậy chi bằng Huyền muội đến làm ngoại thất của ta? Ta sẽ mua cho ngươi một căn nhà, chúng ta ngày ngày kề gối chung chăn, có thỏa mãn nguyện vọng của Huyền muội không?"

Toàn thân Ôn Sơ Huyền tức thì nóng bừng, như mắc phải bệnh hiểm nghèo.

Mắt nàng trợn tròn, đồng tử co rút đến cực điểm. Móng tay dài sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, rỉ máu.

Nàng khó tin: "Huyền ca ca, huynh... nói gì vậy?"

Tạ Linh Huyền khép hờ mắt, cười u ám. Nụ cười nơi khóe môi kia, nào có chút hơi ấm nào, rõ ràng chỉ là trêu chọc và khinh bạc. Sau đó, hắn bỏ đi không chút lưu luyến.

Ôn Sơ Huyền một mình đứng tại chỗ, cảm thấy xa lạ hơn bao giờ hết.

Trên đời này, có những lời độc địa hơn gấp vạn lần câu "ngươi có liêm sỉ không".

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc