Mỹ Mộng Giam Cầm

Chương 12

Trước Sau

break
Hiện tại rảnh rỗi không có việc gì, Ôn Sơ Huyền bèn mượn vài vị hương liệu của bà vú, điều chế vài lần, mùi hương bất ngờ thuần khiết. Nàng chợt hơi vui, đắm chìm trong mùi hương thanh thoát, tạm quên đi muộn phiền.

Nếu có thể điều chế ra "Bán Giang Hồng" và phát huy nó, có lẽ nàng có thể hoàn thành di nguyện của mẫu thân, mở một cửa hàng phấn hương ở Trường An, dành dụm ít tiền làm của hồi môn.

Nàng nghĩ đến chuyện tương lai, không biết từ lúc nào lại nghĩ đến người mà nàng không thể quên được.

Tặng cá chỉ là một chuyện nhỏ, nàng không muốn vì chuyện này mà có khúc mắc với Huyền ca ca.

Dù có cố gắng trốn tránh đến mấy, nàng vẫn phải đi xin lỗi một tiếng...

Thủy Vân Cư, đôi mắt sưng húp của Vân Miểu sau hai ngày cuối cùng cũng đỡ hơn.

Việc quyến rũ đại công tử không thành lại bị trách mắng không phải là chuyện vẻ vang gì, Vân Miểu im lặng làm việc của mình, cũng không nhắc đến nữa, chỉ âm thầm so kè với Đại Thanh trong lòng.

Một cây bút lông sói được đưa đến Thủy Vân Cư, tiểu nha hoàn nói là lễ xin lỗi do Huyền cô nương gửi tặng.

Cây bút đó được sơn tốt, lông bút óng mượt, rõ ràng là mua với giá rất đắt.

Tiểu nha hoàn nói với Đại Thanh: "Huyền cô nương sợ làm công tử nhà ta không vui, đặc biệt đi xe mười mấy dặm đường, bán một khối ngọc vật kỷ niệm của mẫu thân nàng, mới đổi được cây bút này. Cô nương nói đồ dùng trong thư phòng không phải vật riêng tư, không nên vượt quá khuôn phép, mong tỷ tỷ thay mặt giao cho công tử, nhất định phải nói công tử tha thứ cho sự lỗ mãng của nàng hôm trước."

Đại Thanh nhướng mày.

Huyền cô nương này, đúng là người mặt mỏng.

Đại Thanh thở dài: "Công tử hôm qua vừa bảo ta đốt hết những thứ nàng ấy tặng trước đây, cây bút này công tử chưa chắc đã chịu nhận."

Đại Thanh tránh Vân Miểu, cẩn thận đưa cây bút lông sói đến trước mặt Tạ Linh Huyền.

Tạ Linh Huyền lúc này đang chấm bài tập mà thiếu đế gửi lên, liếc nhìn cây bút lông sói, chỉ nhàn nhạt nói: "Mang đi đi."

Dừng một chút: "Nói với nàng ta ta không giận."

Đại Thanh khẽ hỏi: "Công tử, cây bút này cũng đốt đi sao?"

Tạ Linh Huyền nhắm mắt: "Đốt đi. Giữ lại vô dụng."

Tối tăm lạnh lẽo, hoàn toàn trống rỗng.

Đại Thanh thầm thở dài, nghĩ thầm công tử sau một trận bệnh nặng, thật sự đã thay tính đổi nết, những thứ yêu ghét trước đây đều thay đổi rồi.

Ngày hôm sau, Đại Thanh đến rừng mai xanh, mang lời của Tạ Linh Huyền nói với Ôn Sơ Huyền.

"Công tử đích thân nói rồi, không giận cô nương đâu, cô nương cứ yên tâm nhé."

Gió xuân lạnh lẽo, Ôn Sơ Huyền đợi ở đây cả buổi sáng, váy áo nàng bị sương làm ướt.

Nàng mím môi: "Vậy Huyền ca ca có nhận cây bút lông sói không?"

Đại Thanh thoáng chút do dự, rồi vẫn nói: "Ừm, nhận rồi."

Ôn Sơ Huyền như trút được gánh nặng, khẽ cười một cái, nụ cười ngọt ngào.

"Đa tạ tỷ tỷ."

Đại Thanh cũng không biết tại sao mình lại lừa nàng, có lẽ cảm thấy nàng ngây thơ đáng thương.

Đại Thanh trở lại Thủy Vân Cư tiếp tục làm việc của mình, vốn tưởng mọi chuyện cứ thế mà qua đi, ai ngờ mấy ngày sau đó, Thủy Vân Cư luôn nhận được vài món đồ nhỏ do Huyền cô nương gửi đến.

Một bó mai xanh, một hộp trái cây còn vương sương, một chén nhỏ hương liệu… đều không phải là vật riêng tư mang theo người, nhưng lại được chuẩn bị rất tỉ mỉ, ngày nào cũng được đưa đến vào lúc trời chưa sáng, không gì không ẩn chứa tấm lòng thiếu nữ.

Đặc biệt là hương liệu, khi đốt lên mùi hương như dạo chơi ngoại ô mùa xuân, như tin xuân trong tuyết, không biết Ôn Sơ Huyền dùng bí pháp gì điều chế mà bên ngoài mua cũng không có được.

Vân Miểu nhìn không thuận mắt: "Ả đúng là con gái thứ xuất thân hèn kém, ngay cả tặng quà cũng lén lút, nhỏ mọn."

Đại Thanh nói: "Nàng ấy thật lòng thích công tử nhà ta, mới ngày ngày không quản nhọc nhằn mang đồ đến."

"Công tửn đường đường là chủ quâ của Trung Thư Phủ, sao lại để mắt đến những thứ tầm thường này."

Đại Thanh tiếc nuối, những thứ này dù chứa đựng bao nhiêu tâm ý của Huyền cô nương, công tử cũng sẽ không liếc mắt một cái, đều vứt hết ra ngoài. Cuối cùng, đều bị bọn tạp dịch ở phủ làm hỏng.

Chỉ riêng chén hương liệu nhỏ đó, lại rất an thần định khí.

Đại Thanh thực sự không đành lòng để hương liệu cũng rơi vào tay bọn nô tài dơ bẩn, bèn tự ý trộn một ít vào trầm hương mà Tạ Linh Huyền thường đốt.

Tạ Linh Huyền từ khi ngã xuống nước, thì mắc chứng đau đầu. Đốt hương do Ôn Sơ Huyền gửi đến, quả thực dễ ngủ hơn trầm hương bình thường.

Tạ Linh Huyền nhận ra: "Hương gì vậy?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc