Vì giữ lại mùi vị nguyên thủy nhất của mì ăn liền, Khương Bảo Châu không bỏ thêm nguyên liệu, nàng tích trữ hàng chính là loại mì tương đối nổi tiếng ở hiện đại, sợi mì dai kèm với súp gà hầm, Văn thị ăn vào miếng đầu tiên là lập tức không dừng lại được.
Chờ canh thấy đáy, lúc này Văn thị mới phản ứng lại, vừa rồi bà thật sự đói bụng, cho nên không giữ hình tượng mà ăn uống thoải mái ở trước mặt nữ nhi, không khỏi đỏ mặt lên.
Khương Bảo Châu hoàn toàn không chú ý, trong tay nàng cầm một bao que cay, trước mặt còn chuẩn bị nước coca, đang híp mắt đọc sách mà mình chép tay, Khương Tu Văn dạy trên dưới một trăm chữ cái, nàng phải ôn tập củng cố một lần, nàng không phải thiên tài, cũng không có bản lĩnh phải gặp qua là không quên.
“Nương, sao ngài chỉ ăn mì ăn liền như vậy, cũng nếm thử những thức ăn đi”.
Khương Bảo Châu lấy ra một đĩa dưa leo chua cay, còn có trứng cút ngũ vị hương, chân gà kho, Văn thị đều không đụng đến.
“Bảo Châu, mẹ cảm thấy tất cả đồ vật trong không gian của con đều rất mới lạ, chắc hẳn đều là thức ăn và đồ dùng của thần tiên trên trời.”
Văn thị lắc đầu, bà đã ăn no rồi, kiên trì không chịu ăn nữa.
“Mẹ, ông trời cho nữ nhi thì chính là của nữ nhi.”
Không gian thật sự là ông trời ban thưởng, nhưng vật tư bên trong là Khương Bảo Châu hao tâm tốn tâm sức vận chuyển vào cất giữ, có thứ nàng thích, cũng có thứ nàng không thích, ví dụ như đậu hũ thúi.
Khương Bảo Châu chịu không nổi mùi của đậu hũ thúi, thấy người khác ăn ngon lành như vậy, nàng cũng cất chứa mấy thùng lớn, suy nghĩ lỡ như có một ngày mình thay đổi khẩu vị thì có thể có tác dụng.
“Con đang ăn cái gì vậy?”
Văn thị nếm thử dưa chuột chua cay, hương vị bình thường, không ngon bằng nữ đầu bếp trong nhà làm, trứng cút cùng chân gà thì có mùi vị không tệ lắm.
Ở Đại Tề, chưa từng có ai chỉ bán mỗi chân gà, đa phần giết gà đều bán nguyên một con gà, chỉ có các cửa hàng hoặc tửu lầu buôn bán đắt khách mới có thể tách ra, nhưng chân gà không có thịt, không có bao nhiêu người muốn ăn.
“Mẹ, ngài nếm thử.”
Khương Bảo Châu lập tức có hứng thú, đưa một que cay cho Văn thị, đối với thứ mình thích, nàng vô cùng vui vẻ giới thiệu nhiều mấy câu.
“Đây là mì khô à?”
Trên que cay che kín dầu đỏ, mặt trên còn có chút hạt mè, ánh mắt Văn thi có chút nghi ngờ mà cắn một miếng, ban đầu là không phản ứng gì, ai ngờ càng nhai càng thấy ngon.
“Mẹ, có ngon không?”
Cái gì khoai lát, que cay, ở hiện đại đều bị gọi là thực phẩm rác rưởi, nhưng Khương Bảo Châu thích, nàng cũng không đi học dưỡng sinh gì đó, chỉ muốn làm một kẻ tham ăn vui vẻ.
“Ngon, rất ngon!”
Văn thị như phát hiện ra đại lục mới, giơ ngón tay cái lên, hương vị cay cộng thêm vị dai dai ăn rất ngon, ngon hơn cắn hạt dưa nhiều.
Nếu ở kinh thành, hẹn mấy vị phu nhân lanh lẹ nói chuyện phiếm, dùng que cay này chiêu đãi là tốt nhất.
“Chỉ tiếc mẹ không có tỷ muội ở kinh thành.”
Nhà mẹ đẻ của Văn thị là ở Tây Bắc, bà thuộc kiểu người không câu nệ tiểu tiết, có đôi khi nói chuyện không phân biệt trường hợp, thỉnh thoảng cũng làm người khác khó xử.
Trong kinh thành có nhiều quy củ, bà lại là ngự sử phu nhân, trong nhà có Khương Bát Đấu thường nhảy lên làm loạn, lại thêm Khương Tu Võ có thanh danh hỗn loạn, có phu nhân nhà ai dám tiếp cận bà chứ?
Bạn thân của Văn thị ở Tây Bắc, hiện giờ khoảng cách xa xôi, một hai năm chỉ có thể gửi một lá thư qua lại.
“Mẹ, nữ nhi cảm thấy bằng hữu là dệt hoa trên gấm, nếu không có thì người một nhà chúng ta đóng cửa sống cuộc sống của mình cũng rất tốt.”
Khương Bảo Châu không cầu cái gì, đời trước không nơi nương tựa, đời này có người nhà, nàng đã thấy đủ, nói nữa, nàng không phải không có bằng hữu, Tiểu Điệp là tỷ muội tốt nhất của nàng.