Đối với yêu cầu của mẹ, Khương Bảo Châu sẵn sàng chia sẻ cũng vô cùng vui mừng, nàng gặp chữ nào không nhớ thì hỏi Văn thị.
Văn thị thấy vậy, trong lòng rất vui mừng, sau khi trải qua trắc trở, Bảo Châu nhà bà đột nhiên nghĩ thông.
Thế đạo này, nữ tử học nhiều bản lĩnh một chút sẽ tốt hơn, nhà mẹ đẻ của Văn thị có trại nuôi ngựa nên bà biết cưỡi ngựa bắn tên, cũng biết nữ hồng thêu thùa, tất cả kỹ năng của bà đều sẽ truyền lại cho nữ nhi Khương Bảo Châu.
Có không gian gian lận, Khương Bảo Châu yên lặng mà hấp thu, nói là tiến triển cực nhanh cũng không phải nói quá.
Văn thị kiên nhẫn dạy, Khương Bảo Châu nghiêm túc học, hai mẹ con ở trong không gian rất hòa hợp.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngay lúc Khương Bảo Châu cảm thấy có chút mệt mỏi, bên ngoài không gian đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, cho dù ở trong đêm mưa cũng nghe được rất rõ ràng.
“Là cha.”
Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, vội cùng Văn thị ra khỏi không gian, nàng mở cửa sổ nhỏ của lều trại ra kêu lên: “Cha, làm sao vậy?”
Mưa rất lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ nhỏ lại, cửa sổ nhỏ vừa mở ra, lập tức có hơi nước xông vào.
Đại Tề không có khóa kéo, chỉ có cúc áo, nước mưa bắn vào là không thể tránh khỏi.
Văn thị vội vàng cầm một cái khăn vải chà lau, cũng vội hỏi: “Lão gia, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì, vừa rồi đèn dầu bị tắt.”
Cách đó không xa, giọng điệu của Khương Bát Đấu khá bình tĩnh: “Phu nhân, bà dẫn theo Bảo Châu đi ngủ sớm một chút, nghe thấy tiếng động cũng đừng hoảng sợ.”
“Mẹ…”
Giọng nói của Khương Tu Văn khá mỏng manh, hắn muốn kêu cứu với mẫu thân và tiểu muội, đáng tiếc giọng nói của hắn còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, đã sớm bị che lấp trong tiếng mưa.
Xin giúp đỡ thất bại!
Không lâu trước, Khương Tu Văn cho rằng cha và nhị đệ đã ngủ rồi, hắn lén lút lấy bộ kế tiếp của sách cấm ra nhìn lén, ai ngờ cứ cảm giác phía sau lưng như bị kim chích.
Chờ Khương Tu Văn phản ứng lại và quay đầu ra sau, hắn nhận ra cha Khương Bát Đấu đang ở phía sau lưng hắn, cũng không biết ông đi theo nhìn đã bao lâu.
“Bị lưu đày mà ngươi còn xem sách cấm, ngươi thật to gan!”
Vì thế, Khương Tu Văn bị cha dùng vũ lực trấn áp, sách cũng bị cướp đi rồi.
Chờ cha hắn xem xong mới tiếp tục dạy dỗ, lời trong lời ngoài đều là muốn nửa phần đầu.
Khương Tu Văn lau nước mắt, hắn quá khó khăn.
Văn nhân mặc khách đều tuyên bố không xem sách cấm, cuối cùng sách cấm là bán cho ai?
Làm người bằng phẳng một chút, cần gì che che giấu giấu, lúc trước hắn cũng khịt mũi coi thường mấy thứ này, sau khi xem lại phát hiện rất thơm, thậm chí còn có ý định cầm bút viết.
“Cha, ngài nghe nhi tử nói.”
Khương Tu Văn thật cẩn thận thăm dò, nương Văn thị nói, cả nhà không thể dựa vào một mình Khương Bảo Châu, ai cũng không được ăn cơm trắng.
Hắn là một thư sinh yếu đuối, cũng chỉ có thể khoe khoang chút tài học.
“Có rắm thì mau thả!”
Xem xong nửa đoạn sau, thiếu hụt nửa đoạn đầu, sắc mặt của Khương Bát Đấu không tốt lắm, con của ông thật không biết thời thế, vào thời điểm này còn không biết chủ động tiết lộ một chút nội dung của nửa phần đầu sao?
Từ khi trở thành tội thần, Khương Bát Đấu trở nên bất cần, thô lỗ hơn không ít.
“Cha, nhi tử có một ý tưởng, muốn viết một cuốn tạp thư”.
Nói trắng ra chính là sách cấm, viết xong mang đến thành trấn bán, ít nhất cũng được mấy lượng bạc, số tiền này tương đương tiền lời.
Nếu bàn chuyện làm ăn lâu dài với thư quán thì có khi còn kiếm được nhiều hơn, chỉ là trên đường đi lưu đày không có điều kiện này, chỉ có thể bán ra với giá thấp.