Khương Bảo Châu, sau khi trải qua những năm tháng mồ côi đầy khổ cực, cuối cùng đã đạt được tự do tài chính, thì đột ngột phát hiện bản thân xuyên không vào cảnh hành hình! Đứng trước mặt là đao phủ đang mài đao một cách đáng sợ, trong khi nàng cố gắng giả vờ làm đà điểu, mong rằng sẽ qua khỏi tình huống này. Nhưng lại bị quấy rầy bởi một nam tử tự xưng là đại ca của nàng, liên tục thúc giục nàng "tỉnh dậy để ăn bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu."
Đại ca nói: "Tiểu muội, tỉnh đi, nên ăn cơm chặt đầu rồi!"
Khương Bảo Châu không thể làm gì hơn ngoài thầm cảm ơn huynh trưởng vì lời nói không chút an ủi. Tuy nhiên, ngay vào khoảnh khắc nàng nghĩ mọi thứ đã hết, thì sự việc bỗng đổi hướng. Thay vì bị hành quyết, cả gia đình bị lưu đày đến vùng đất phía bắc hoang dã, xa xôi và khó khăn.
Mặc dù khởi đầu có vẻ bất lợi, nhưng Khương Bảo Châu không hề nao núng. Nàng mỉm cười đầy bình tĩnh, bởi trong tay nàng có một không gian vật tư chứa đủ mọi thứ cần thiết: thức ăn, quần áo, nơi ở, và nhiều hơn nữa. Nàng quyết tâm sẽ dẫn dắt gia đình xây dựng cuộc sống mới ở vùng đất hoang vu này.
Gia đình của nàng có những nhân vật thú vị: cha thì miệng lưỡi cay độc nhưng thâm tâm vẫn quan tâm đến gia đình, mẹ hiểu chuyện và thông minh, đại ca tài năng học thức, nhị ca thì dũng mãnh, mạnh mẽ. Cả gia đình đều xem Khương Bảo Châu là trân châu quý giá mà họ sẽ bảo vệ bằng mọi giá.
Cát Tường và Ngũ Bảo – hai tiểu huynh đệ vui vẻ của gia đình – không ngừng reo lên: "Chúng ta đúng là một gia đình hạnh phúc!"
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu khi một bóng trắng xuất hiện, lén lút cướp cá và còn tỏ vẻ cứng đầu muốn chen vào phá hoại sự hòa thuận của gia đình. Khương Bảo Châu lập tức hét lên: "Ngươi đứng lại!"
Liệu cuộc sống mới của nàng ở vùng đất hoang dã này sẽ ra sao? Và tên trộm bóng trắng kia là ai, kẻ muốn phá vỡ sự yên bình của gia đình nàng?