Ven đường có rau dại, tuy rằng có hơi già, nhưng vẫn có thể nuốt được.
Một ít rau dại giã thêm chút tỏi, hương vị cũng rất ổn.
Người Khương gia ăn kèm với màn thầu, ăn rất vui vẻ.
“Bảo Châu, sao con có biết nấu món này?”
Bình thường Khương gia ăn toàn mấy món nhạt nhẽo, sau khi Khương Bát Đấu ăn thịt thỏ xào cay thì ăn liên tục ba cái màn thầu, bụng no nê, con gái ông biết nấu món này lại có thể giấu được cả người làm cha như ông.
“Là Tiểu Điệp dạy con.”
Khương Bảo Chân cân nhắc một chút, rồi lấy tỷ muội tốt Tiểu Điệp ra làm tấm chắn, nếu không thì có hơi khó giải thích.
Vì sợ bị lộ, Khương Bảo Châu lập tức nói: “Cha, con biết nấu rất nhiều món, sau này trong nhà cứ giao trọng trách nấu ăn cho con đi.”
“Không thể.”
Khương Bát Đấu lắc đầu, người khác nói quân tử cách xa nhà bếp, nhưng ông thà xuống bếp nấu cơm dính dầu mỡ đầy người, cũng không muốn con gái xuống bếp nấu, tương lai bàn tay trở nên thô ráp thì không ổn.
“Đúng thế, cứ để mẹ nấu.”
Là tội thần thì như thế nào, vẫn không thể thay đổi địa vị trong nhà của Khương Bảo Châu.
Văn thị thấy Khương Tu Văn ăn hăng say đến mức mặt mày hồng nhuận không bày tỏ gì thì tức giận nói: “Để tiểu muội hầu hạ con, con còn ngồi đó không biết xấu hổ sao?”
“Mẹ, con cũng thấy xấu hổ, nhưng con sẵn lòng làm phụ bếp giúp đỡ tiểu muội, mẹ không cần phải nấu.”
Khương ma ma cũng biết nấu ăn, nhưng vốn dĩ bà ấy làm việc ở phòng thu chi nên không am hiểu nấu ăn, Văn thị cũng không biết nấu ăn nên mấy món bà ấy nấu ra thì có một nửa là không thể ăn được.
Trước kia, đương nhiên Khương Tu Văn sẽ khuất phục, nhưng nghĩ đến tương lai hắn phải ăn những món không thể nuốt trôi thì hắn vẫn đứng ra phản đối.
Tiểu mội là một thành viên trong gia đình, sẵn lòng xuống bế thì người làm đại ca như hắn phải ủng hộ.
“Mẹ, trên đường đi mẹ và cha cũng vất vả rồi, con gái chỉ muốn làm trọn đạo hiếu.”
Khương Bảo Châu biết cha mẹ vì muốn tốt cho nàng, nàng thật lòng muốn phụng hiến, rốt cuộc đã nhận quá nhiều sự yêu quý từ cha mẹ.
“Được, mẹ đồng ý với con.”
Đối đãi với con gái, Văn thị luôn kiên nhẫn hơn một chút, con gái phải dạy dỗ nhẹ nhàng, đây là nguyên tắc nằm lòng của bà.
“Đại ca, ta có chừa lại một chén thịt thỏ, lát nữa huynh giấu cha đưa sang cho Vệ đại nhân.”
Khương Bát Đấu khịt mũi coi thường hành động tặng quà, nếu để ông ấy biết thì sẽ khó tránh khỏi việc kiện tụng bằng miệng lưỡi, Khương Bảo Châu và đại ca Khương Tu Văn âm thầm hành động, hơn nữa còn sai nhị ca Khương Tu Võ canh chừng, kéo Khương Tu Võ xuống nước luôn.
“Nhị ca, tiểu muội không giấu huynh bất cứ bí mật gì”.
Nghĩ đến hình ảnh nhị ca chạy vụt đi bỏ lại nàng, lúc Khương Bảo Châu nói dối cũng không thấy áy náy gì, ba huynh muội luôn sát gần bên nhau, lỡ như bị cha phát hiện, thì đẩy nhị ca ra ngăn lửa giận của cha.
Rốt cuộc cơ thể của nàng và đại ca khá gầy ốm, chỉ có nhị ca là da dày thịt béo.
Khương Tu Văn rất tán đồng chuyện này, hơn nữa không có bất kỳ ý kiến nào, quả nhiên, tiểu muội vẫn luôn hướng về hắn.