Người bên trong mở miệng nói, Khương Bảo Châu vội vàng xuyên thấu lớp lụa mỏng đưa qua, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn xung quanh.
Cho dù là nữ nhi tội thần, cha nàng cũng là quan viên từ nhất phẩm, lễ tiết cần thiết vẫn không thể thiếu, nói nữa, ai biết rốt cuộc Vệ đại này có thật sự ngay thẳng hay không, lỡ như ông ấy là một người trong ngoài không đồng nhất, mặt người dạ thú, có ham mê đặc thù thì khó tránh khỏi xảy ra chuyện cành mẹ đẻ cành con.
Bên trong xe ngựa, Thẩm Hoài Dung nhìn chằm chằm đĩa thịt thỏ tràn đầy ớt cay, hắn là người thích ăn thanh đạm, nhưng sau khi ngửi được hương vị của thịt thỏ nguội, không hiểu sao hắn lại rất muốn ăn.
Hắn dùng đôi đũa kẹp một miếng bỏ vào trong miệng, hương bị cay cay tê tê làm tinh thần Thẩm Hoài Dung không khỏi rung lên, tài nấu nướng của tiểu nha đầu này không tệ lắm.
“Khương tiểu thư, hương vị của thịt thỏ nguội không tệ, nhưng mà ta không phải Vệ đại nhân.”
Thẩm Hoài Dung tiếp tục nhấm nháp thịt thỏ nguội, nói một cách đương nhiên.
“Cái gì?”
Khương Bảo Châu bị dọa nhảy dựng, trong lòng chửi ầm lên, có phải ngươi có tật xấu gì hay không, cố ý tỏ vẻ thần bí, bắt đầu từ lúc nàng tiến vào đến giờ chưa nói được mấy câu, nếu không phải Vệ đại nhân thì sao không nói sớm?
Khương Bảo Châu chán nản, nàng tưởng đi vào bên trong cướp thịt thỏ nguội trở về, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã bác bỏ ý nghĩ này.
Thân phận nhà mình là tội thần, ai cũng có thể dẫm một chân, lỡ như đắc tội với tiểu nhân, trên đường đi phải chịu khổ chịu nhọc thì đương nhiên là không tốt.
“Nói đi, ngươi tìm Vệ đại nhân có chuyện gì?”
Thẩm Hoài Dung cực kỳ tự hạn chế, lần này bởi vì thịt thỏ nguội nên hắn đã phá lệ ăn không ít, xem vẻ mặt ân cần của tiểu nha đầu, chắc là có việc mới đến.
Vệ đại nhân tái phát bệnh cũ, phải đến thành trì xung quanh tìm lang trung xem bệnh nên không có ở trong đội ngũ.
“Mượn sách”
Khương Bảo Châu rất thẳng thắn thành khẩn, nàng muốn mượn sách cho đại ca, nàng bảo đảm sẽ bảo quản thật tốt.
“Có thể.”
Thẩm Hoài Dung không có chút do dự nào, đưa mấy cuốn sách tới mành lụa: “Ngươi chọn một cuốn, nếu muốn tiếp tục mượn thì cầm cuốn sách trước tới đổi.”
Khương Bảo Châu nhìn về phía bìa sách, trong lòng lại cảm thấy đau buồn vì mình thất học, thật ra nàng cũng nhận ra một số chữ ở bên trên, nhưng kết hợp lại ở bên nhau thì nàng hoàn toàn không hiểu nó có nghĩa là gì.
“Cảm ơn đại nhân.”
Khương Bảo Châu cũng sỉ diện, sao nàng có thể để cho đối phương nhận ra nàng thất học được, nàng vội vàng rút một cuốn sách trong số đó, cẩn thận cất vào trong ống tay áo.
“Chọn xong rồi?”
Bên trong, cách lớp mành lụa mỏng, Thẩm Hoài Dung nhìn thấy động tác của Khương Bảo Châu, khóe miệng không khỏi run rẩy một chút, tiểu nha đầu thật biết chọn.
“Chọn xong rồi.”
Đã đạt được mục đích, hơn nữa còn được hợp tác lâu dài, trong lòng Khương Bảo Châu có một chút mừng thầm, nàng thấy chuyển biến tốt thì lập tức thu lại, chuẩn bị rời đi.
Muốn thành lập quan hệ cũng không phải một sớm một chiều là được, đưa nhiều thứ tốt, gương mặt tươi cười đón chào, nàng nhất định làm được, không thành vấn đề!
“Khương tiểu thư, ngươi am hiểu nấu cá không?”
Thẩm Hoài Dung do dự một chút rồi hỏi.
Đêm qua đoạt được quá nhiều chiến lợi phẩm, bên trong còn có một con rùa, nhưng mà hắn cũng không quá vui mừng, tài nấu nướng của Thanh Y có hơi miễn cưỡng, cuối cùng hắn đành phải chia cá ra ngoài, cho các tướng sĩ dưới trướng thêm cơm.
“Biết”
Khương Bảo Châu hoàn toàn không biết người trên xe ngựa là tên trộm cá, chỉ cho rằng đối phương đang ám chỉ, rất chịu bỏ vốn gốc mà nói: “Lần sau trả sách, vãn bối sẽ mang cá tới.”