“Nương, con chỉ là đi tìm vị trí xa lại an toàn một chút.”
Khương Bảo Châu an ủi Văn thị, sau đó nhìn về phía nhị ca Khương Tu Võ, nàng biết nhị ca không đáng tin cậy mà, sao lại tìm cái cớ như vậy.
Khương Tu Võ làm mặt quỷ, buông tay, hắn cũng là không có cách nào, cha mẹ một hai phải tìm tiểu muội, ngoại trừ đi xí ra thì trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Buổi tối không có đèn dầu, Khương Tu Văn phải ở bên ngoài qua đêm, hắn quyết định nhờ tiểu muội bảo quản một đêm, ngày mai rảnh rỗi lại tìm cơ hội xem sách.
Vừa rồi sốt ruột chạy về, lúc này Khương Tu Văn mới hỏi: “Tiểu muội, hết thảy thuận lợi chứ?”
Sách đều đã mượn được, chắc là sẽ rất thuận lợi, vẫn là Vệ đại nhân khoan dung, rốt cuộc vẫn không so đo giống như cha của mình.
“Coi như thuận lợi đi, giữa chừng xuất hiện một chút nhạc đệm.”
Khương Bảo Châu lại gần bên cạnh Khương Tu Văn, hai huynh muội nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Muội nói cái gì?”
Không phải mượn sách của Vệ đại nhân, vậy là mượn của ai?
Khương Tu Văn hắn chính là Thám Hoa lang, cũng xem như có học vấn sâu rộng, không phải cuốn sách bình thường gì là có thể đuổi đi.
Khương Tu Văn quá mức tò mò, giữ chặt Khương Bảo Châu chạy đến nơi có đèn dầu xem thử, sắc mặt lập tức xanh mét.
Nếu biết sớm thì đã không để tiểu muội đi rồi, đây là sách vớ vẩn!
“Đại ca, cái gì là sách vớ vẩn?”
Khương Bảo Châu không hiểu, nhưng mà cũng giống như suy nghĩ của Khương Tu Văn, lúc đó người nọ bảo nàng chọn, nhưng mà nàng không biết chữ nên chỉ có thể tùy tiện chọn một quyển.
“Chính là…”
Sách kể chuyện tình yêu trai gái, có nhục văn nhã, có nhục văn nhã đó!
Nếu ở kinh thành thì đã sớm bị cấm, đặc biệt là điều cấm kỵ nhất trong quan gia, phần lớn nội dung bên trong là cổ vũ người ta phá tan gông xiềng đi chạy trốn, hoàn toàn là tam quan bất chính.
Rốt cuộc là vị đại nhân nào xem thứ rách nát này, nếu không phải Khương gia bị lưu đày thì chắc chắn Khương Tu Văn sẽ đi tìm người nọ lý luận.
Khương Bảo Châu há hốc miệng, nàng không biết những quanh co lòng vòng bên trong, mặc dù nói những thứ này đã thành sách cấm, nhưng cũng bị xào lên giá cao trong các tiệm sách, có lẽ đối phương tin tưởng nàng, cho nên cho nàng cơ hội lựa chọn.
Không thích, vậy lần sau đổi một cuốn khác là được.
Khương Bảo Châu nhớ kỹ quý nhân ám chỉ lần sau cần đưa cá.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, đội quân lại khởi hành lần nữa, mới chỉ đi có nửa canh giờ, Khương Tu Văn đã không chịu nổi, sắc mặt hắn không tốt chút nào, nói dối là bụng mình không thoải mái.
“Đại ca, hôm qua thời tiết lạnh, khi nấu thỏ đã dùng không ít dầu, con thỏ lại béo, sợ là huynh đã ăn quá nhiều thịt mỡ nên đột nhiên không quen.”
Khương Tu Võ tin là thật, sửa sang lại xe đẩy của hắn cho gọn gàng, để gọn mọi thứ đồ đạc sang một bên, lại đặt một tầng đệm giường, sau đó bảo Khương Tu Văn ngồi trên đó đi.
Có Khương Tu Võ đẩy xe, Khương Tu Văn híp mắt, lộ ra một nụ cười như đã đạt được mục đích, ngoài miệng hắn nói không cần, nhưng thân mình lại rất thành thật, cầm sách lên xem rất nghiêm túc, khi thì cười ha ha, khi thì lầm bầm lầu bầu.
“Đại ca của con như bị điên rồi.”
Văn thị nhíu mày, cho một cái đánh giá đúng trọng tâm.