Văn thị còn bày một cái bàn nhỏ trong lều trại, bên trên đặt đèn dầu và dược thảo đuổi muỗi, phía dưới lót một lớp chống thấm nước, chăn đệm trải bên trên đều không bị ẩm ướt.
Văn thị rất vừa lòng với việc này, đặc biệt là Khương Bảo Châu lấy vật đổi vật, đổi lấy được tất cả đồ vật khan hiếm trong nhà, còn có một miếng thịt khô của gia đình nhà nông, đêm mai đồ ăn sẽ có chút dầu mỡ.
Lều trại nghỉ ngơi đã được dựng xong, đám người Khương Bát Đấu đi vào, lập tức ở trên mặt đất lăn một vòng, có chỗ để che mưa chắn gió thật sự quá thoải mái!
Người Khương gia còn chưa vui mừng được bao lâu, tối hôm đó liền có một trận mưa vội vàng tiến tới.
Thay đổi địa phương khác, Văn thị lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, nghe thấy bên người có tiếng động, bà nói: “Bảo Châu, Thẩm đại nhân thật sự có chút bản lĩnh, xem hiện tượng thiên văn thật chuẩn.”
Thật ra Văn thị cũng không hiểu biết gì về Thẩm Hoài Dung, chỉ là hắn nổi tiếng là kinh tài tuyệt diễm, lại là con cháu Thẩm gia, hiện giờ vừa cập quan đã ngồi ở địa vị cao.
Lần này Thẩm Hoài Dung đi theo, Văn thị suy đoán có thể là thế cục phía bắc không tốt, Hoàng Thượng không thể không mời một quân sư tới làm át chủ bài.
Theo lời đồn đãi, từ nhỏ Thẩm Hoài Dung đã rất có bản lĩnh, xem tướng mạo người ta đã có thể nhìn ra cả đời nghèo hèn phú quý của một người, đương nhiên đây chỉ là lời đồn, bản thân hắn chưa bao giờ thừa nhận.
“Mẹ, Thẩm đại nhân là người tốt.”
Mặc dù có chút tính kế, nhưng Khương Bảo Châu không cho rằng mình có hại, giao dịch rất công bằng.
Nếu không phải Thẩm đại nhân nhắc nhở bọn họ, thì nhà mình không có khả năng có tốc độ nhanh như vậy, mà sẽ kéo dài mấy ngày.
Mưa đêm vừa lớn vừa dồn dập, không trung xuất hiện một tia ánh sáng trắng, cắt ngang qua bầu trời đêm, ngay sau đó lại là một tia chớp.
Khương Bảo Châu hoàn mỹ trốn khỏi rừng cây, cho nên không cần lo sợ bị sét đánh.
“Nương, chúng ta ở trong không gian cũng có thể cảm giác được bên ngoài.”
Khương Bảo Châu mời Văn thị đi vào không gian, trong không gian của nàng có thịt khô càng ngon hơn, chờ ngày mai nấu cơm lại lấy ra đổi với thịt khô mua được của nông gia.
“Được.”
Văn thị suy nghĩ một lát, nghe nữ nhi nói có thể cảm giác được bên ngoài, lúc này bà mới đồng ý đi vào.
Vào không gian độn hàng, Văn thị tức thì càng kích động hơn, bà lại lần nữa đi tham quan nhà kho, chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mông.
“Mẹ, cơm chiều ngài nhường hết đồ ăn ngon cho đại ca và nhị ca, ngài lại ăn thêm một chút đi.”
Khương Bảo Châu nghi ngờ mẹ là đói bụng nên không ngủ được. Văn thị là miệng thì nói ghét bỏ Khương Tu Văn và Khương Tu Võ, nhưng lại yên lặng phụng hiến.
“Được.”
Bị nhìn thấu, ít nhiều Văn thị cũng có chút ngại ngùng, sau đó chờ Khương Bảo Châu bưng mì ăn liền lên, bà cũng lập tức thả lỏng.
“Mì sợi này làm thế nào mà thơm như vậy?”
Văn thị không thể tin được, rõ ràng bên trong không bỏ bao nhiêu đồ vật, nhưng mùi hương này lại có vẻ rất ngon.
“Mẹ, mì sợi này đã được chiên qua, thuận tiện mang theo, không bằng chờ lần sau đi họp chợ, chúng ta lại lấy ra một ít đi.”
Mì ăn liền nhìn rất bình thường, người trong nhà đói bụng cũng có thể nấu một nồi, lại thêm chút cải thìa và trứng gà là có thể thay một bữa cơm.
Đặc biệt là người chưa từng ăn, rất khó ngăn cản được sự hấp dẫn của mì ăn liền, giống Khương Bảo Châu vậy, có đôi khi lâu không ăn còn cảm thấy thèm.
Trong không gian của nàng không chỉ có có mì ăn liền, mà còn có các loại thức ăn nhanh như miến khoai tây, mì chua cay, bún ốc, số lượng còn nhiều hơn kho hàng của siêu thị.