Gió thu se lạnh lướt qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi rụng trên sân trường. Không khí tháng Mười trong trẻo mà tĩnh lặng, tựa như một thước phim quay chậm, nơi từng khung cảnh đều đọng lại nét hoài niệm.
Lần đầu tiên Hạnh Yên chú ý đến Nhật Huy là vào một buổi chiều như thế. Khi ấy, cậu đứng trước bảng thông báo, ánh mắt lướt qua danh sách thí sinh tham gia cuộc thi văn nghệ của trường.
Cậu mặc đồng phục sơ mi trắng, tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhưng lại mang theo sự xa cách rõ rệt. Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, đường nét gương mặt cậu càng thêm sắc sảo, tựa như một bức tranh vẽ cẩn thận đến từng chi tiết.
Giữa sân trường ồn ào, cậu lại yên tĩnh đến mức khác biệt.
Hạnh Yên cũng không hiểu tại sao mình lại cứ nhìn chằm chằm vào cậu lâu đến vậy. Có lẽ là vì gương mặt quá mức thu hút, hoặc cũng có thể là vì khí chất lạnh lùng, xa cách đến mức đáng ghét kia.
“Cậu định nhìn tôi bao lâu nữa?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, kéo cô về thực tại.
Nhật Huy không quay lại, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, nhưng rõ ràng là đang nói với cô.
Hạnh Yên giật mình. Bị phát hiện khiến cô có chút xấu hổ, suýt cắn vào lưỡi. Nhưng đã trót rồi, cô cũng không muốn chịu thua.
“Tôi đang xem danh sách thí sinh, không phải nhìn cậu.”
Lần này, Nhật Huy mới nghiêng đầu liếc cô một cái. Đôi mắt đen sâu thẳm, không chút gợn sóng, nhưng ánh nhìn lại lộ ra vài phần trêu chọc, như thể đang nói: “Cậu tưởng tôi tin chắc?”
Nhưng cậu không nói gì thêm, chỉ hờ hững thu lại ánh mắt, quay người rời đi.
Hạnh Yên đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ấy mà bất giác nhíu mày.
Người gì đâu mà khó ưa thế không biết!
***
Hôm đó là một buổi chiều muộn. Hạnh Yên đi ngang qua dãy hành lang vắng, tình cờ nghe thấy tiếng cười khúc khích và giọng nói của một nhóm nữ sinh.
"Đi chơi với tụi này được không?"
"Tụi mình chờ cậu cả buổi rồi đó!"
Hạnh Yên tò mò nhìn qua. Nhật Huy đang bị chặn lại bởi ba, bốn cô gái. Cậu ấy khoanh tay, ánh mắt tối sầm lại vì khó chịu.
"Tôi không có hứng."
"Đừng lạnh lùng vậy mà~" Một trong số họ níu lấy tay áo cậu.
Nhật Huy nhíu mày, có vẻ như sắp mất kiên nhẫn. Hạnh Yên nhìn thấy cảnh đó. Cô không để tâm, bèn một mực đi qua.
"Ê" Giọng của Nhật Huy cất lên.
"Ê bạn kia!" Lại tiếp tục. Hạnh Yên cau mày, sao đúng lúc cô đi qua lại gọi ? Không phải gọi mình, không phải gọi mình
"Nhỏ đeo cặp sách màu hồng, giày màu trắng,"
Lúc này Hạnh Yên khựng lại, nhìn xuống đôi giày của mình. Cô quay đầu sang nhìn hắn.
Nhật Huy nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt nhưng có chút trông đợi. Cậu ta không trả lời ngay, chỉ im lặng quan sát cô vài giây.
Nhóm nữ sinh xung quanh cũng quay sang nhìn Hạnh Yên với ánh mắt khó hiểu.
Hạnh Yên nhíu mày. Cô vốn chẳng có ý định xen vào, nhưng rõ ràng là Nhật Huy cố tình gọi cô lại.
Cô khoanh tay, nghiêng đầu nhìn cậu. "Gọi tôi làm gì? Chúng ta đâu có quen nhau."
Nhật Huy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nhưng giọng nói thì lại có chút châm chọc.
"Cậu giúp tôi đuổi họ đi."
Hạnh Yên: "???"
Cái gì cơ?
Mấy nữ sinh xung quanh lập tức phản ứng.
"Nhật Huy, cậu đùa hả?"
"Con nhỏ này là ai thế?"
"Chẳng lẽ cậu có bạn gái rồi?"
Hạnh Yên nghe đến đó thì suýt sặc. Cô lập tức xua tay. "Khoan, khoan! Tôi không có liên quan gì đến cậu ta cả!"
Nhật Huy vẫn ung dung nhìn cô, như thể đang chờ xem cô sẽ phản ứng thế nào.
Hạnh Yên hít sâu một hơi, cảm thấy cực kỳ phiền phức.
"Muốn đuổi thì tự mà đuổi, sao lại lôi tôi vào?"
"Chúng là bạn mà? Bạn cùng lớp,"
Hạnh Yên suýt sặc.
"Bạn cùng lớp thì liên quan gì đến chuyện này?"
Nhật Huy nhún vai, giọng điệu thản nhiên như thể chuyện này là hiển nhiên.
"Bạn cùng lớp thì giúp đỡ nhau."
Hạnh Yên: "…" nghe cũng có lý.
Mang danh bạn cùng lớp nhưng nào tiếp xúc được lần nào? Thậm chí cậu ta còn như bố đời. Nhưng mà nói thế mà vẫn không giúp thì cũng không được. Hạnh Yên nuốt nước bọt, cười với lũ con gái kia.
"Ơ...ờm," Hạnh Yên muốn nói gì đó.
Một người trong đám con gái đó lên tiếng "Không muốn đi thì thôi, cậu làm trò mèo này làm gì?"
Nhật Huy bật cười, sau đó thì bọn họ nhìn tôi rồi bỏ đi.
Hạnh Yên đứng đực ra vài giây, trong đầu vẫn còn chưa kịp tiêu hóa chuyện gì vừa xảy ra.
Ủa? Vậy là… xong rồi hả?
Cô còn chưa kịp nói gù thì mấy cô gái kia đã tự động rút lui, chỉ để lại Nhật Huy với nụ cười mỉa, còn cô thì ngơ ngác như vừa diễn trật kịch bản.
Hạnh Yên hắng giọng, khoanh tay nhìn Nhật Huy.
"Lúc nãy cậu cười cái gì đấy?"
Nhật Huy ung dung đáp.
"Cười vì cậu luống cuống nhìn hài lắm."
Hạnh Yên: "..."
Cô nghiến răng, cảm thấy mình đúng là ăn no rảnh rỗi mới đứng lại giúp tên này.
"Được rồi, xem như tôi nợ cậu một lần." Nhật Huy nhàn nhạt nói rồi đút tay vào túi quần, thản nhiên bỏ đi.
"Đã giúp gì đâu mà nợ ?" Hạnh Yên lườm nguýt từ phía sau