Trói Buộc

Chương 9: Tâm tư

Trước Sau

break

Căn phòng họp lớn lập tức chìm vào im lặng tuyệt đối. Ánh đèn trắng phản chiếu lên mặt bàn kính sáng loáng, nơi một người đàn ông mặc vest đen chỉn chu, áo sơ mi trắng cài kín cổ, cà vạt xám bạc buộc gọn gàng, đang ngồi ở vị trí chủ tọa.

Gia Minh.

Không cần nhìn trực diện, Tâm Anh cũng đã nhận ra đó là anh.
Mười năm, đủ khiến cho một con người thay đổi rất, rất nhiều. Bây giờ, Gia Minh ngồi thẳng lưng, tay đặt nhẹ lên tài liệu, ánh mắt sắc lạnh lướt qua mọi người trong phòng như xuyên thấu mọi lớp vỏ ngoài.

Tâm Anh cúi gằm, tay lật vội trang hồ sơ.
Đừng nhận ra tôi. Đừng nhìn qua đây.

Cô hít sâu, nhưng tim vẫn đập loạn trong lồng ngực như thể muốn bật ra.

Gia Minh lạnh giọng:

“Về vụ bài đăng tố sản phẩm lỗi trên mạng. Phản hồi của công ty hiện tại là gì?”

Người phụ trách PR run tay trình báo cáo. “Tạm thời đã hoàn tiền và xin lỗi công khai. Chúng tôi đang… đang cân nhắc liên hệ lại với khách hàng để...”

Gia Minh ngắt lời:

“Cân nhắc? Sau khi để tin lan khắp mạng xã hội? Anh nghĩ mình đang bán bánh ngọt à, để người ta chê rồi còn xin lỗi?”

Gia Minh nhìn về phía nhóm PR:

“Tôi muốn toàn bộ tài khoản mạng xã hội được kiểm soát nghiêm ngặt. Một phản hồi tiêu cực lan ra nghĩa là chúng ta đã chậm một bước. Tôi không cần những lời xin lỗi mềm yếu. Tôi cần xử lý triệt để.”

Một người rụt rè lên tiếng:
“Nhưng khách hàng này… là một KOL, lượt theo dõi lớn. Nếu xử lý quá mạnh tay thì...”

Gia Minh nghiêng đầu, giọng trầm xuống:

“Nếu các người làm đúng từ đầu, thì chẳng có ‘quá mạnh tay’ nào cả.” Ánh mắt anh dừng lại đúng trên người vừa lên tiếng. Người nọ lập tức cúi đầu, lắp bắp xin lỗi.

Anh phẩy tay, ra hiệu chuyển chủ đề:

“Kiểm tra lại toàn bộ khâu hậu mãi. Tôi cần danh sách sản phẩm đã bị lỗi trong sáu tháng qua, số lượng đổi trả, báo cáo phân tích tỷ lệ khiếu nại và lý do. Gửi vào mail cá nhân của tôi trước 18h.”

Một nữ nhân viên ghi tốc ký run tay, vội cúi đầu.

Không ai dám lên tiếng. Cả căn phòng im phăng phắc.

Gia Minh chuyển ánh mắt về phía đội chăm sóc khách hàng khu vực có sự hiện diện của nhân viên mới.
"Tôi không quan tâm anh chị là mới hay cũ, là hợp đồng dài hạn hay chỉ thử việc. Ở đây, chỉ cần một lần sơ suất cũng có thể khiến cả hệ thống sụp đổ. Ai không chịu được áp lực thì nên rời đi ngay từ bây giờ.”

Tâm Anh nuốt khan. Ngồi im lặng, như hóa đá.

"Công ty không bỏ tiền nuôi đám vô dụng." Giọng anh bình thản.

Cả phòng họp chết lặng.

Tâm Anh vẫn cúi đầu. Cô khẽ siết chặt mép tài liệu, không dám nhìn thẳng. Từ đầu đến cuối, cô chỉ giữ một tư thế: im lặng, khiêm tốn, và... che giấu.

Giọng điệu ấy...
Em ít tuổi hơn mình, mà đã nói ra những câu đanh thép như vậy.
Mà cũng đâu lạ... hồi đó, em ấy đã ăn nói cộc lốc như vậy rồi.

Tâm trí cô như lướt qua một đoạn ký ức cũ mèm.

Gia Minh đứng dậy, sắp khép lại buổi họp.

“Cuối cùng...”

Anh đưa mắt liếc qua mọi người một lần nữa, dừng lại ở vài người đang toát mồ hôi hột.

“Nếu để tình trạng này xảy ra thêm một lần nữa, mấy người cứ cuốn gói đi là vừa.”
Giọng trầm, đều. Không phải cảnh báo. Là tuyên án.

Và rồi, ngắn gọn:

“Tan họp.”

Không ai dám lên tiếng.
Âm thanh ghế xê dịch loạt soạt, tiếng bước chân trên sàn vang lên rời rạc. Không khí trong phòng vẫn nặng nề như lúc đầu, chỉ khác là bây giờ, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cánh cửa mà anh vừa rời khỏi như để chắc chắn rằng cơn áp suất ấy đã thật sự đi xa.

Tâm Anh vẫn chưa ngẩng đầu. Chỉ khi tiếng ghế xê dịch vang lên và bước chân dần rời khỏi phòng họp, cô mới khẽ thở ra một hơi.

Tại sao chứ? Tại công ty của em ấy.

Sau khi mọi người rời đi hết, cô đứng dậy. Tâm Anh bước vội qua hành lang dài, đôi giày cao gót va nhẹ lên sàn đá tạo nên âm thanh khô khốc vang vọng. Cô rẽ qua một góc khuất giữa hai khu văn phòng, nơi đặt vài chậu cây xanh nhân tạo và máy nước lọc một nơi hiếm hoi trong tòa nhà này cho cô chút riêng tư.

Tay lôi điện thoại ra, cô bấm số trưởng nhóm điều tra, cố nuốt xuống nhịp tim đang đập dồn dập trong ngực. Chuông chỉ reo hai lần, đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Anh ơi…”

Giọng cô khàn khàn.

“Có chuyện gì sao? Em vẫn đang ở công ty T.H?” Giọng người đàn ông ở đầu dây đầy tỉnh táo.

Tâm Anh tựa lưng vào tường, bàn tay siết chặt điện thoại.
“Em không thể tiếp tục vụ này nữa…”

“Gì cơ?”

“Làm ơn… để người khác thay thế em được không? Em xin rút khỏi nhiệm vụ này.”

Có một khoảng lặng ngắn.

“Lý do?” Giọng anh vẫn bình tĩnh, không gặng ép nhưng cũng không dễ thỏa hiệp.

Tâm Anh cắn môi, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào khoảng trống trước mặt.

“Em quen giám đốc công ty ở đây... Mối quan hệ của bọn em rất phức tạp, có thể nói là có xích mích nghiêm trọng, e là em có ở đây cũng khó để lấy được thông tin gì.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Rồi một tiếng thở dài rất khẽ vang lên.

“Anh vừa cử đám Linh đi công tác ở Bắc Ninh rồi.”

Tâm Anh sững lại. Tay khựng trên mép bàn nước.

“Đi khoảng một tháng. Tạm thời không còn ai đủ khả năng thay em tiếp cận T.H trong thời gian ngắn.”

“Em…”

“Anh hiểu. Nhưng em cũng hiểu tình hình của tòa soạn lúc này rồi đấy. Vụ việc liên quan đến một công ty lớn như T.H, nếu chậm chân là để cho chỗ khác giành mất tin nóng.”

Một khoảng ngưng ngắn. Rồi giọng anh dịu lại, không còn sắc như lúc đầu, mà thành thật hơn:

“Chịu khó vài hôm xem sao. Nếu thấy không ổn… anh sẽ rút em ra.”

Tâm Anh cắn môi. Cô nhìn xuống đôi giày mình đang mang loại cao gót gót vuông, vững vàng, chắc chắn… nhưng chẳng hiểu sao giờ lại thấy chênh vênh đến lạ.

“Vâng… để em thử.”

Giọng cô nhỏ xíu. Nhưng trưởng nhóm bên kia đã nghe rõ.

“Ừ. Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tâm Anh tắt máy, đứng lặng dưới ánh đèn trắng trên trần hành lang. Bên cạnh, chậu cây giả vẫn đứng yên, vô cảm như cả cái văn phòng lạnh lẽo này.

***
Quán bún chả nổi tiếng nhất Hà Nội, thơm nức quyện với mùi nước mắm chua ngọt bay lên từ bát nước chấm sóng sánh giữa bàn. Quán khá đông, tiếng người chuyện trò rôm rả hòa lẫn tiếng chén bát va vào nhau lách cách.

Yến Phương tròn mắt, đang gắp miếng nem chua thì khựng lại giữa không trung:
"Hả? Cậu nói thật đấy à?"
Giọng cô cao lên một tông, suýt chút nữa làm rơi đũa.

Tâm Anh ngồi đối diện, tay vò lấy mái tóc búi gọn, vài sợi con rối bời bung ra. Cô cúi mặt, thở dài một tiếng não nề:
"Mình đang phát điên đây. Mình tưởng sẽ chỉ là một cuộc điều tra bình thường, ai ngờ lại đụng ngay tên đó..."

Yến Phương chồm người qua bàn, thì thầm như thể sợ người khác nghe thấy: "Gia Minh? Cậu chắc là Gia Minh hồi đó không? Không lẫn à?"

Tâm Anh đưa tay xoa xoa thái dương, lẩm bẩm:
"Gương mặt đó… ánh mắt đó… Không thể sai được. Mười năm qua đi, cậu ta còn lạnh lùng và khó gần hơn xưa."

Yến Phương tròn mắt, tay cầm ly nước dở chừng:
"Tên nhóc lạnh lùng mà tính cách quái dở đó được làm giám đốc luôn. Giỏi thật."

Rồi cô nghiêng đầu, chau mày như nhớ lại điều gì đó:
"Nhóc đó đáng sợ thật, nhớ hồi đấy mỗi lần nói chuyện với nhóc đó là tớ lại gặp một cú sốc. Chỉ được mỗi cái đẹp trai thôi. Mà… ý là có duyên dữ ha."

Tâm Anh lườm: "Duyên quỷ dữ thì có."

Cô rót thêm nước vào ly, giọng nhỏ lại: "Mình mà biết cậu ta làm giám đốc ở công ty đó, có cho tiền mình cũng không nhận vụ này."

Yến Phương khoanh tay: "Thế cậu đang định rút lui à?"

Rồi thở ra một hơi dài:
"Chưa rút được. Chỉ cần mình không bị phát hiện, xong việc là rút."

Yến Phương bật cười khẽ: "Còn nếu bị phát hiện thì sao?"

Tâm Anh lặng thinh một lát, rồi nhấp một ngụm nước lạnh.
"Thì… chạy. Chạy thật xa."

Yến Phương chống đũa, nghiêng đầu nhìn bạn:
"Mười năm rồi chắc gì cậu ta còn nhớ cậu là ai?"

Tâm Anh khựng lại vài giây, tay gắp miếng đồ ăn rồi lại buông đũa xuống: "Không nhớ… thì tốt."

"Cậu ta chỉ ở đó vỏn vẹn vài tháng đúng chứ?" Yến Phương nghiêng người, giọng thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết. "Với kiểu tính cách đó, chưa chắc đã để tâm đến cậu đâu, Tâm Anh à."

Tâm Anh chống khuỷu tay lên bàn, ngón trỏ mân mê mép ly nước, mắt nhìn trân trân vào lớp đá đang tan. Cũng khiến cô thoải mái hơn phần nào.
"Có thể."

"Trừ phi..." Yến Phương vừa khuấy nước chanh vừa chậm rãi nói.

"Sao?" Tâm Anh ngẩng lên, mắt vẫn còn vương vẻ hoang mang.

"Hai người đã xảy ra chuyện gì... khiến cho cậu ấy nhớ mãi không quên."

Tâm Anh lặng người, đầu óc quay mòng mòng.

Từng mảnh ký ức như cuộn phim mờ nhòe bị tua ngược
Cảnh cô lao xuống bờ mương, hô hấp nhân tạo cho cậu thiếu niên lạnh lùng nằm bất động. Cảnh cô tức giận, tát cậu ta giữa đám đông, rồi gằn giọng mắng mỏ. Cảnh giữa cánh đồng, cậu ta cười khẽ, ánh mắt méo mó đầy tổn thương… và nụ hôn bất ngờ, dữ dội môi cô khi đó bị cắn đến bật máu.

"Nhưng mà cậu với nhóc đó… không có gì mà, phải không?"
Yến Phương nghiêng đầu, giọng vừa thăm dò vừa nửa đùa nửa thật.

Tâm Anh khựng lại.
Cô ấp úng, đôi mắt lảng tránh nhìn ra cửa kính quán ăn:
"Ơ… à… ừ."

Yến Phương không cười nữa. Giọng cô trầm xuống, mang theo chút gì đó thấu hiểu:
"Cậu không muốn kể thì tớ cũng chẳng ép. Chỉ là…"
Cô ngừng một nhịp, dùng muỗng khuấy nhẹ ly nước cam trước mặt, ánh mắt vẫn không rời khuôn mặt Tâm Anh.

"… chẳng phải tự dưng cậu lại sợ nhóc đó đến thế đúng không? Hồi đó còn có một thời gian, nhóc đó luôn xuất hiện cùng cậu còn gì."

Tâm Anh cắn nhẹ môi, ngón tay siết chặt thành ly.

Yến Phương thở dài một hơi rồi đột ngột đổi giọng, cố gắng kéo không khí trở lại bình thường:

"Thôi ăn đi, tí nữa tớ còn đi hẹn hò với trai."

Tâm Anh ngẩng lên, nửa ngạc nhiên nửa buồn cười:

"Nhanh thế? Mới đầu tuần mà đã có lịch yêu đương à?"

Yến Phương nhún vai, cười tinh nghịch:

"Chứ không lẽ cứ ngồi ôm mấy nỗi sầu của cậu hoài? Yêu vào cho cuộc đời nó hồng."

Hai cô gái tiếp tục bữa tối, tiếng muỗng đũa lách cách, chuyện trò rôm rả. Nhưng bên trong lòng Tâm Anh, có thứ gì đó vẫn chưa chịu yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc