
Cô từng là ánh mặt trời rực rỡ giữa tuổi trẻ của anh một người con gái xinh đẹp, kiêu ngạo, rực lửa như thể chẳng gì có thể khiến cô gục ngã. Nhưng rồi năm tháng trôi qua, tất cả đảo lộn. Khi gặp lại, cô không còn là cô gái hay cười năm nào. Còn anh... không còn là cậu thiếu niên chỉ biết im lặng đứng sau dõi theo cô nữa. Bây giờ, anh là kẻ nắm quyền. Lạnh lùng, nhẫn tâm và tàn nhẫn đến đáng sợ.
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Cô hỏi, ánh mắt trống rỗng và mệt mỏi. Anh cúi xuống, cười nhẹ và đáp : “Thích." "Tôi thích nhìn chị đau khổ như thế này.”
“Tôi thích khi chị hoảng loạn, chạy trốn, bám víu lấy chút lòng thương hại rẻ tiền nào đó.”
“Tôi thích nhìn chị vùng vẫy, cố giữ chút kiêu hãnh cuối cùng... rồi vẫn phải gục dưới tay tôi.”
“Và tôi thích thấy chị sợ tôi.”
Cô không yêu anh. Chưa từng.
Nhưng lại là người duy nhất khiến anh từ yêu đến hận.