Trói Buộc

Chương 10: Chạm mặt

Trước Sau

break

Vài hôm sau.

Tâm Anh đến công ty đúng giờ, bắt đầu làm quen môi trường, chủ động giao tiếp với vài đồng nghiệp để tìm đầu mối.

Sáng hôm đó, cô tới phòng hậu mãi, gõ cửa văn phòng chị Dung quản lý nhập xuất và bảo hành.

“Chào chị, em là cộng tác viên mới bên CSKH. Có vài khách phản ánh trùng số phiếu bảo hành, chị cho em xin danh sách sản phẩm đổi trả ba tháng gần nhất được không ạ?”

Chị Dung hơi ngạc nhiên: “Em xin để làm gì?”

“Bên em cần đối chiếu lại dữ liệu với kho, phòng khi có nhầm lẫn giữa mã sản phẩm và khách hàng.”

Nhưng chị Dung quản lý chỉ liếc cô một cái:

“Em mới vào, không được cấp quyền truy cập đâu. Có gì thì nhờ người phụ trách chính tổng hợp lại giúp, bên chị không thể tự cung cấp được.”

Tâm Anh gật đầu, cười xã giao rồi rút lui. Cô quay về bàn, mở file báo cáo mẫu, cố tra cứu theo hướng khác. Dù vậy, lượng thông tin bị giới hạn, không dễ bề lần ra đầu mối thật sự.

E à muốn rời giỏi công ty nhanh cũng không được rồi.

Tâm Anh đang tìm cách nói chuyện với một nhân viên kỳ cựu thì cánh cửa kính tầng ba bỗng bật mở mạnh.

Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, gương mặt trang điểm kỹ, lao vào như một cơn bão. Theo sau là một bảo vệ và một lễ tân đang cố ngăn lại.

“Đừng cản tôi! Tôi cần gặp người phụ trách ở đây!”

Bà đặt túi xách xuống quầy, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Tiếng giày cao gót nện thẳng lên sàn, dứt khoát và giận dữ.

“Ở đâu? Gọi cái con bé tư vấn hôm trước ra đây cho tôi!”
Một người phụ nữ trung niên, tóc xoăn nâu nhạt, mặc váy đen, tay cầm túi xách đắt tiền, xộc thẳng vào khu vực chăm sóc khách hàng. Mắt bà long lên sòng sọc, giọng chát chúa:
“Các người bán cái thứ gì vậy hả? Tôi đã nói rõ ràng là bị dị ứng với thành phần hoa rồi, vậy mà vẫn tư vấn cho tôi loại kem có hoa oải hương?! Da mặt tôi nổi mẩn, rát đến nỗi phải đi da liễu đấy!”

Mấy nhân viên lễ tân bối rối nhìn nhau. Bảo vệ đứng bên cạnh cũng không dám can thiệp. Nhân viên chăm sóc khách hàng thì… ai nấy đều cúi gằm mặt, không ai đứng ra.

Tâm Anh đang đứng ở khu vực kế bên, chứng kiến từ đầu. Quen thật hình như mình gặp bà ấy rồi. Hôm kia thì phải, người tư vấn là Dung.

“Hay mấy người cố tình lừa tôi để đẩy hàng tồn?”

Không khí như nghẹt lại. Một vài nhân viên phòng ban khác bắt đầu ló đầu ra nhìn.

Bà khách tiếp tục nói lớn:
“Công ty lớn mà làm ăn gian trá. Tôi nói thật, tôi mà đăng mấy tấm ảnh da mặt tôi mẩn đỏ, rồi kể đầu đuôi câu chuyện này lên mạng, mấy người sống sao?”

trong nhóm chăm sóc khách hàng ở gần đó nhìn nhau, lặng thinh.

Người phụ nữ chỉ tay lên quầy, gằn từng chữ:

“Tôi gọi qua hotline. Ai là người tư vấn cho tôi? Ra đây! Ra đây giải thích rõ ràng!”

Không ai lên tiếng.

Tâm Anh đứng gần bàn tư vấn, tay siết mép tài liệu. Cô đã nghe qua sự việc, nhưng chưa từng trực tiếp phụ trách ca này. Cô nghiêng đầu nhìn Dung một nhân viên kỳ cựu, vừa mới từ bàn bên bước đến, sắc mặt căng thẳng.

Nhưng đúng lúc đó…
“Là cô ấy mà.”

Dung đột ngột chỉ tay sang phía Tâm Anh, giọng rắn rỏi:
“Cô ấy trực hotline hôm đó. Chính cô ấy tư vấn cho khách.”

Tâm Anh sững người. Muốn đổ lỗi cho tôi hả?

Cô nhìn Dung, không giấu nổi sự sửng sốt.

“Chị Dung? Em chưa bao giờ nghe cuộc gọi nào liên quan đến…” Giọng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.

Nhưng Dung đã quay sang khách hàng, cười gượng:

“Chị thông cảm. Nhân viên mới đôi khi chưa quen nhịp công việc. Có thể em ấy không nhớ rõ.”

Rồi quay lại, nói rành rọt với Tâm Anh, từng chữ như đinh đóng cột:

“Em là người mới. Có khi em không nhớ rõ. Nhưng hôm đó là ca em trực. Chúng tôi đều có phân ca rõ ràng.”
Chị ta còn cẩn thận bồi thêm:
“Rõ ràng chị đã ghi chú rồi, là em không để ý đúng không?”

Tâm Anh siết chặt mép váy. Máu dồn hết lên mặt.

Tâm Anh sững người. Cô khẽ nhíu mày, chưa kịp nói gì thì Dung đã lên tiếng tiếp, giọng nửa trách móc nửa ra vẻ thông cảm:

“Nhớ lại đi hôm đó chị có để lại ghi chú rõ ràng trong file bàn giao ca. Có khi em không để ý thôi.”

Tâm Anh quay sang nhìn thẳng vào Dung.
“Em xin lỗi, nhưng em không hề thấy ghi chú nào về khách dị ứng thành phần hoa.... Của chị để lại.” Cô cố ý nhấn mạnh câu cuối.

Người phụ nữ trung niên đứng đối diện đỏ bừng mặt, đập tay lên quầy:
“Tôi không cần biết! Là lỗi của ai cũng được! Mặt tôi mẩn đỏ như thế này mà các cô còn đổ qua đổ lại à? Mau giải quyết cho tôi!”

Không khí trong phòng như đông cứng. Vài nhân viên xung quanh lén nhìn nhau, không ai dám chen vào. Tâm Anh siết chặt tay. Rõ ràng cô đang bị đẩy vào thế chịu trận nhưng đây không phải là lúc để cãi lý với khách hàng.

Cô hít sâu, rồi quay sang người phụ nữ ấy, giọng bình tĩnh hơn:
“Em rất xin lỗi vì trải nghiệm không tốt mà chị gặp phải. Bọn em sẽ kiểm tra lại toàn bộ log cuộc gọi và lịch sử tư vấn để xử lý đúng trách nhiệm. Trước mắt, chị có thể cho em xin thêm thông tin về sản phẩm đã sử dụng để bên em lập biên bản và hỗ trợ hoàn tiền hoặc đổi trả ngay lập tức.”

Người phụ nữ lườm cô một cái, nhưng có vẻ nguôi đi phần nào vì thái độ.

“Có chuyện gì vậy?”

Đám đông tự động tách ra, nhường lối cho người đàn ông trong bộ vest xám đang bước chậm đến. Gia Minh.

Ánh mắt anh lướt qua khu vực quầy chăm sóc khách hàng, dừng lại ở người phụ nữ đang đứng bức xúc, rồi chuyển sang Tâm Anh và Dung.

Tâm Anh chững người lại. Nhịp tim cô đập dồn, từng thớ cơ trên lưng như cứng đờ. Bàn tay vô thức siết chặt mép bàn quầy, ánh mắt khẽ rút lại như thể đang tìm chỗ núp sau ánh nhìn của anh.

Đừng nhìn sang. Đừng nhìn thấy tôi. Đừng nhận ra tôi.

Nhưng đã quá muộn.

Ánh mắt Gia Minh thoáng dừng lại nơi cô. Một thoáng thôi. Nhưng vừa đủ để mắt anh khựng lại một phần giây, như bắt gặp điều gì không đúng.

Không một biểu cảm nào lộ rõ, chỉ có ánh nhìn chậm lại, hơi nhíu mày thoáng qua rất nhẹ.

Tâm Anh cúi đầu sâu hơn, vội xoay nhẹ người sang bên, như đang tìm tài liệu hoặc tránh sang chỗ khác. Hô hấp chậm lại, cố làm như không nghe thấy, không cảm thấy.

Gia Minh thu lại ánh nhìn. Lưng anh vẫn thẳng, bước đến chậm rãi như thường ngày, nhưng ánh mắt vừa rồi, có gì đó khác.

Trưởng phòng lập tức lên tiếng, giọng hạ thấp hơn bình thường một chút:
“Báo cáo anh, khách hàng phản ánh về sản phẩm gây kích ứng. Bộ phận đang xử lý.”

Gia Minh không nói gì, chỉ nhìn sang người phụ nữ với gương mặt đang đỏ mẩn:
“Chị là người phản ánh sản phẩm?”

Người phụ nữ gật đầu, giọng vẫn còn gắt:
“Tôi đã nói rõ mình dị ứng với hoa, mà mấy người tư vấn sản phẩm có thành phần hoa cho tôi! Giờ mặt tôi thế này, các người tính sao?”

Gia Minh im lặng hai giây. Rồi anh hỏi, mắt không rời người khách:
“Đầu tiên chúng tôi xin lỗi vì sự sơ suất nghiêm trọng đã gây ảnh hưởng đến sức khỏe của quý khách.”
Anh nói, mắt nhìn thẳng, giọng vừa đủ rõ để truyền đi sự cam kết, lại vừa đủ mềm để không khiến đối phương mất mặt.
“Công ty sẽ chịu toàn bộ chi phí y tế liên quan, đồng thời liên hệ trực tiếp để làm rõ và bồi thường hợp lý.”

Người phụ nữ thoáng sững lại. Cơn giận ban đầu dịu xuống phần nào.
Vẻ lịch thiệp, bình tĩnh mà mạnh mẽ của người đàn ông này khiến bà không thể tiếp tục cáu gắt như trước.

Bà chỉnh lại túi xách, ánh mắt vẫn dõi theo anh như để cân nhắc một điều gì đó.

“Được. Tôi sẽ chờ phản hồi chính thức.”
Giọng nói tuy vẫn còn hậm hực, nhưng đã không còn sắc bén như lúc đầu.

Người phụ nữ vừa rời đi, không khí tại khu vực chăm sóc khách hàng như được nới lỏng một chút. Nhưng không ai dám thở mạnh.

Gia Minh đưa mắt nhìn một lượt ánh nhìn không quá gay gắt, nhưng đủ khiến cả nhóm cứng đờ người.

“Những người liên quan, vào phòng tôi.”
Anh nói, giọng đều đều, không cao giọng, không hối thúc nhưng lạnh đến mức khiến sống lưng mọi người lạnh buốt.

Không ai dám hỏi lại ai là “liên quan”. Ai có mặt, tự hiểu.
Dung mặt tái đi. Tâm Anh đứng sững, mạch máu bên thái dương đập nhanh. Cô liếc Dung một cái gay gắt.

Không gian im phăng phắc.

Gia Minh quay lưng, không nói thêm một lời, bước về phía văn phòng giám đốc. Dáng đi thẳng lưng, từng bước dứt khoát.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc