Sảnh lớn công ty T.H sáng bóng, lạnh lẽo bởi tông xám trắng phủ lên từng bức tường, từng viên gạch lát sàn. Đèn trần phản chiếu khiến người ta có cảm giác như đang bước vào một không gian vô trùng, nơi mọi sự giấu giếm đều có thể bị bóc trần chỉ bằng một ánh nhìn.
Tâm Anh đứng chờ ở hàng ghế dài cạnh quầy lễ tân, tay cầm túi hồ sơ mỏng. Cô không mặc quá nổi bật sơ mi trắng đơn giản, chân váy dài ngang gối, tóc xõa nhẹ và trang điểm nhạt. Gương mặt giữ vẻ nghiêm túc, vừa đủ để tạo thiện cảm mà không gây chú ý.
Cô liếc đồng hồ. 9:58 sáng. Hai phút nữa là đến lượt cô phỏng vấn.
Phía đối diện, một nam thanh niên cao lớn chính là Long đang ngồi dựa nhẹ vào tường, gương mặt bình thản như không, áo polo xám và quần kaki trông hoàn toàn như một kỹ thuật viên ngoài hiện trường. Long đưa mắt nhìn sang cô, khẽ gật đầu. Cô đáp lại bằng ánh mắt nghiêm túc, cả hai không nói gì, giữ đúng kịch bản đã dàn trước.
“Nguyễn Tâm Anh?”
Cô đứng dậy. Một nhân viên nhân sự trẻ tuổi đứng trước cửa phòng phỏng vấn, cầm bảng tên trên tay.
“Dạ, là tôi.”
“Chị vào giúp tôi.”
Cánh cửa phòng khép lại, không gian bên trong vừa kín đáo vừa áp lực. Có hai người ngồi sẵn: một người phụ nữ khoảng gần bốn mươi, sắc sảo, đeo kính, tay lật hồ sơ rất nhanh có lẽ là trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng. Người còn lại nam giới ăn mặc lịch sự, tóc vuốt gọn, đang quan sát cô từ phía sau gọng kính gọng mảnh.
“Chào chị Tâm Anh,” người phụ nữ mở lời, giọng chuẩn mực. “Tôi là Phó phòng nhân sự. Đây là anh Lâm trưởng nhóm dịch vụ khách hàng. Hôm nay chúng tôi sẽ phỏng vấn nhanh, vì vị trí này chỉ là cộng tác viên tạm thời. Tuy nhiên, chị vẫn cần vượt qua vòng đánh giá năng lực cơ bản.”
Tâm Anh mỉm cười, gật đầu.
“Dạ, em sẵn sàng.”
“Trong hồ sơ ghi chị từng làm công việc tương tự tại một trung tâm điện máy?”
“Dạ vâng. Em từng làm tư vấn bảo hành và tiếp nhận khiếu nại khách hàng ở một chuỗi bán lẻ nhỏ. Ngoài ra cũng có hỗ trợ xử lý thông tin từ hệ thống chăm sóc trực tuyến.”
Người đàn ông tên Lâm liếc qua tờ hồ sơ, hỏi ngắn gọn:
“Nếu khách hàng nổi giận, chị sẽ xử lý thế nào?”
Tâm Anh giữ giọng đều, không vội vã:
“Trước tiên là lắng nghe toàn bộ sự việc. Sau đó xác minh thông tin từ hệ thống và hẹn thời gian phản hồi. Nếu đúng lỗi của mình, xin lỗi và đề xuất phương án khắc phục. Nếu không, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tránh đổ lỗi trực tiếp cho khách, nhưng có thể hướng khách về quy trình đúng.”
Người phụ nữ gật đầu, ghi chép vài dòng.
“Chúng tôi cần người phản ứng nhanh, gọn, không vòng vo nhưng phải khéo léo. Thái độ chị có vẻ phù hợp. Vị trí này sẽ thử việc trong hai tuần, nếu ổn sẽ ký hợp đồng cộng tác một quý.”
“Dạ, em hiểu.”
“Có thể đi làm từ ngày mai?”
Tâm Anh gật đầu, giọng không chút do dự:
“Dạ, được ạ.”
“Vậy chị cứ về chuẩn bị. Chúng tôi sẽ gửi lịch làm và hướng dẫn hệ thống qua email.”
“Dạ, cảm ơn anh chị.”
Cô rời phòng phỏng vấn, nhẹ thở ra.
Long vẫn đứng ở hành lang phía xa. Vừa thấy cô ra, anh rút điện thoại như ra hiệu. Cô bước tới gần, thấp giọng:
“Ổn. Mai nhận việc.”
Long nhếch nhẹ môi kiểu cười không rõ vui hay nghiêm túc:
“Cẩn thận. Càng lớn, cá càng biết cách nuốt người.”
Tâm Anh gật đầu, gương mặt không chút dao động. Đây không phải lần đầu cô thâm nhập để thu thập tin tức. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, trong cô có chút gì đó hơi bất an.
“Mai vào luôn hả?” Long hỏi, tay vẫn nghịch điện thoại.
“Ừ. Lịch làm tạm thời đã gửi qua mail. Em vào ca sáng.”
“Ok. Cần gì thì báo anh. Nhưng đừng để ai nghi ngờ.”
“Biết rồi. Mà anh vào phòng kỹ thuật à?”
“Ừ. Chưa biết lên được tới đâu, nhưng chắc chắn phải chạm đến bộ phận kho.”
Tâm Anh gật đầu. Cô và Long tạm chia tay ở bậc thềm trước sảnh công ty.
Tâm Anh đứng trước cổng kính lớn của tòa nhà T.H Group, tay giữ chặt túi xách, vai hơi run nhẹ. Trời không quá nắng, nhưng cổ áo sơ mi vẫn dính sát vào da vì mồ hôi. Sắp tới sẽ khó khăn đây.
“Xin chào, tôi là cộng tác viên mới. Tôi có lịch hẹn nhận việc hôm nay.”
Cô gái lễ tân nở nụ cười đúng chuẩn đào tạo:
“Vâng, chị Tâm Anh phải không ạ? Chị theo em lên phòng Nhân sự nhé.”
Tòa nhà sạch sẽ, hiện đại đến mức có phần… lạnh lùng. Tâm Anh để ý thấy mọi nhân viên đi qua đều ăn mặc chỉn chu, biểu cảm nghiêm túc, ít ai trò chuyện, thậm chí không một lời chào vội vã.
Sau vài thủ tục hành chính, cô được giao thẻ tạm, một bộ đồng phục công sở đơn giản và một bảng phân ca trong tuần. Bộ phận cô sẽ hỗ trợ là Chăm sóc khách hàng và hậu mãi, phối hợp sát với kho và xử lý đơn bảo hành.
“À, hôm nay có cuộc họp toàn bộ nhân sự khối hỗ trợ lúc mười giờ. Sếp lớn sẽ xuống nghe báo cáo, mọi người mới sẽ được giới thiệu sơ qua.”
“Sếp lớn?” Tâm Anh nhíu mày.
“Ừ, giám đốc điều hành anh Gia Minh. Nhưng chị yên tâm, ảnh không hay để ý nhân viên đâu chứ đừng có nói là nhân viên mới đâu. Lạnh lắm, chắc không nhớ tên nổi đâu.”
Cô gái nói rồi cười trừ.
Gia Minh?
Tâm Anh khựng lại một nhịp. Cái tên ấy… cứ nghe đến cái tên thôi là cô lại tự động thấy không thoải mái.
Không kịp nghĩ tiếp, cô bị kéo theo dòng người đang di chuyển lên phòng họp ở tầng sáu.
Dòng người lặng lẽ ngồi vào ghế, bàn tròn trải dài, ở giữa là máy chiếu đã bật sáng. Không khí như đặc quánh bởi mùi điều hòa lạnh và tiếng gõ laptop lạch cạch đều đặn. Tâm Anh chọn một chỗ khuất ở hàng gần cuối, lấy cớ là nhân viên mới, không nên quá nổi bật.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, giữ lưng thẳng nhưng mắt cúi thấp. Tim đập nhanh.
Tiếng bước chân vang lên từ phía cửa. Cả căn phòng gần như lặng đi.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, áo sơ mi đen cài gọn, tay không cầm tài liệu, ánh mắt sắc như dao quét qua một lượt phòng họp.
Là anh.
Tâm Anh cứng đờ người.
Không thể lẫn được. Dù có là mười năm, dù anh có khác đi bao nhiêu… cô vẫn nhận ra.
Gia Minh.
Người từng khiến cô hối hận và bối rối nhất trong quá khứ. Người mà cô thậm chí không biết nên gọi là gì hàng xóm, người quen cũ, hay… người từng khiến cô tổn thương đến mức không thể quay lại?
Anh ngồi xuống ghế đầu, đối diện màn chiếu. Vẻ mặt điềm tĩnh. Không cười. Không cảm xúc. Không hề có một ánh nhìn nào lướt về phía cô.
Tâm Anh rút nhẹ chiếc cúc áo cổ tay, tay còn lại đặt lên ngực trái nơi nhịp tim đang hỗn loạn không vì dư âm rượu, mà vì một điều gì khác.
Tâm Anh rút nhẹ chiếc cúc áo cổ tay, tay còn lại đặt lên ngực trái nơi nhịp tim đang hỗn loạn không vì dư âm rượu, mà vì một điều gì khác. Thứ cảm giác mơ hồ, pha lẫn giữa bất ngờ và sợ hãi.
Mong cậu ta đừng thấy mình.
Cô cúi đầu sâu hơn, tay vờ lật trang hồ sơ dù mắt chẳng thể đọc được chữ nào.
Từ phía trên đầu, giọng nam trầm ấm nhưng sắc lạnh vang lên: “Chúng ta sẽ bắt đầu ngay. Tôi không có thói quen lặp lại hai lần cho nên đừng ai làm mất thời gian của tôi.”