Trói Buộc

Chương 7: Không mong gặp lại

Trước Sau

break

Gia Minh vừa bước ra khỏi phòng riêng, không hút thuốc, cũng không nghe nhạc, chỉ muốn hít một chút không khí. Dù là trong cái không khí ẩm đặc mùi rượu, nước hoa và khói đèn bar.

Anh rẽ ngang hành lang dẫn ra phía sau.

Bất ngờ, một bóng người lảo đảo từ góc tối lao về phía anh, suýt ngã dúi dụi.

"Á…" Một tiếng rên nhỏ vang lên khi vai cô đập vào ngực anh.
Gia Minh giơ tay theo phản xạ, chắn lại người đó.

Một thoáng gần.

Anh nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Tóc xõa, hơi rối vì gió và hơi men, nhưng vẫn gọn gàng. Gương mặt cô hơi tái, đôi môi hé ra như định nói gì nhưng không thể.

Tâm Anh. Cô gái đang cúi gằm, một tay ôm trán, mặt đỏ bừng vì say.

“Xin lỗi… tôi đang tìm nhà vệ sinh…”

Cô lẩm bẩm, không ngẩng đầu. Không nhận ra anh.

Gia Minh giơ tay, giữ lấy vai cô để cô không ngã.

Ánh mắt anh hạ xuống, dừng lại ở sợi tóc ướt lòa xòa bên má cô, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.

Là cô. Không lẫn đi đâu được.

Một nhịp tim khựng lại trong lồng ngực. Nhưng gương mặt anh không đổi sắc.

Anh rút tay về.

"Đây là khu vực VIP. Sao lại vào đây?” Giọng lạnh tanh.

Tâm Anh ngẩng lên một chút, ánh đèn vàng lấp lóa hắt lên vòm trán đang lấm tấm mồ hôi của cô. Cô nhíu mày, mắt mờ đi vì đau đầu, miệng khẽ lắp bắp:

“VIP?... Tôi… tôi chỉ định kiếm nhà vệ sinh thôi.”

“Sai hướng rồi,” cuối cùng, anh ta nói, giọng dửng dưng. “Quẹo trái, cuối hành lang.”

Tâm Anh gật đầu, cúi thấp hơn.

“Cảm… ơn.” Cô bước vội đi.

Gia Minh đứng đó. Không ngăn, không gọi.

Không biểu cảm.

Nhưng trong đáy mắt có thứ gì đó cũ kỹ vừa sống dậy, như lửa tàn bị gió khơi lại.

Tại sao lại gặp lại nhau?

Giữa vô vàn gương mặt lướt qua mỗi ngày, giữa thành phố rộng lớn và chật hẹp này… lại là cô.
Say xỉn, bước đi loạng choạng, gương mặt tái nhợt vì men rượu, ánh mắt mơ hồ như thể chẳng còn biết mình là ai.

Mười năm không gặp… và gặp lại trong dáng vẻ này?

Gia Minh đứng yên vài giây. Tay đã giơ lên, chặn cô lại theo phản xạ. Chỉ cần một bước nữa thôi, cô đã ngã dúi vào lòng anh. Nhưng anh không để chuyện đó xảy ra. Không thể.

Cô gái ấy từng là tia sáng duy nhất… rồi cũng chính tay dập tắt nó.

Anh từng nghĩ, nếu gặp lại, sẽ chẳng thấy gì cả. Cũng sẽ chẳng thèm để ý, chẳng thèm quan tâm càng không nói chuyện, cứ coi nhau như người xa lạ.

Sao vẫn là cô khiến mình mềm lòng?

Không. Không được.

Gia Minh hạ tay xuống, ánh mắt lạnh tanh liếc cô lần cuối, như nhìn một người xa lạ, rồi quay đi.

Không hỏi han. Không giúp đỡ. Không được phép yếu lòng.
Vì người từng quay lưng với anh…
… chính là cô.

Cũng là người anh không muốn gặp lại.
***
Hành lang dẫn ra khu phòng VIP khoảng gần nửa đêm

Yến Phương cau mày, ánh mắt đảo quanh quán bar lấp loáng ánh đèn.

“Quái, Tâm Anh mới đây mà... Đi đâu không nói một tiếng.”

Cô lách khỏi sảnh đông người, men theo hành lang nhỏ dẫn về phía nhà vệ sinh thì bất ngờ va phải một người đàn ông đang bước ra từ phòng VIP. Ly rượu trong tay người ấy nghiêng nhẹ, vài giọt đỏ sẫm bắn lên tay áo khoác của cô.

“Ơ… xin lỗi.” Cô lùi lại một bước, tay luống cuống rút khăn giấy.

Người đàn ông cũng đứng khựng lại, đưa mắt nhìn vệt rượu rồi nhìn sang cô. Nụ cười trên môi anh ta chậm rãi nở ra một kiểu cười chỉ dành cho những người tự biết bản thân có sức hút.

“Không sao. Nếu là người xinh đẹp như cô, đổ cả ly lên người tôi cũng không phiền.”

Đẹp trai thật. Mắt Yến Phương khẽ đảo, không che giấu chút ngỡ ngàng. Áo sơ mi trắng không cài kín, tay áo xắn hờ, khí chất vừa bất cần vừa chỉn chu kiểu đàn ông khiến các cô gái dễ mềm lòng.

Nhưng Yến Phương chỉ nhếch môi, cười xã giao đúng kiểu con gái thành phố biết rõ giới hạn của mình.

“Câu này… chắc anh nói với nhiều người rồi?”

Anh ta bật cười:

“Không phải đâu. Tôi chỉ dùng với người vừa có gu lại vừa biết nói chuyện.”

Cô nhướng nhẹ mày, cố giấu cái nhịp tim hơi lệch đi một nhịp: “Tiếc là tôi không rảnh để nói chuyện dài. Bạn tôi đang lạc đâu đó rồi.”

Anh ta nghiêng đầu, hơi tránh đường, nhưng vẫn giữ nụ cười bên môi: “Bạn cô chắc cũng đẹp như cô? Có cần tôi giúp tìm không.”

Yến Phương cười nhẹ:
“Không. Nó xinh hơn, thông minh hơn và đặc biệt không dễ dãi.”

Trần Quân bật cười thành tiếng. Yến Phương liếc cúi đầu không nhìn anh ta một cái.

Cô bước ngang qua, hơi nghiêng người, để lại một làn hương dịu mát. Nhưng khi đã đi khỏi vài bước, cô vẫn quay lại liếc nhìn anh ta một lần nữa.

“Đẹp trai kiểu này… đúng gu thật. Mà dẻo miệng quá thì phải cẩn thận.”

Ở phía sau, Trần Quân nhấp một ngụm rượu, mắt vẫn dõi theo dáng lưng mảnh dẻ ấy. Ánh mắt anh ta hơi nheo lại, lẩm bẩm: “Con gái kiểu này… thú vị thật.”
“Anh Quân, anh về rồi à?”
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ giống quản lý quán bar bước nhanh tới, tay vẫn cầm chiếc iPad mini, đầu hơi cúi, cười niềm nở.

“Hôm nay có mấy gương mặt mới... hàng chất, còn khá ‘sạch’ đấy anh.”

Anh ta nghiêng người thấp hơn, thì thầm khẽ vào tai:
“Có một bé mới vào, ngoan, biết điều… đặc biệt chưa ai động vào.”

Ánh mắt Trần Quân chậm rãi hạ xuống ly rượu trong tay. Vẫn là nụ cười lười biếng, nhưng sắc bén và nguy hiểm hơn thường ngày.

“Cứ để tự nhiên. Đêm nay tôi không vội.”

Yến Phương nhíu mày, nhìn quanh quán bar ồn ào. Đám bạn vẫn đang tụ tập ở bàn, nhưng Tâm Anh thì biến đâu mất tăm.
“Con nhỏ này… lại đi đâu nữa rồi không biết.”

Cô lách qua đám đông, chiếc váy lụa bó sát ánh lên dưới ánh đèn tím xanh, ánh mắt đảo quanh một lượt. Quầy bar, không có. Sàn nhảy, cũng không. Chỉ còn hành lang bên trong.

Chưa kịp bước sâu hơn, Yến Phương đã thấy một bóng người bước loạng choạng từ cuối hành lang ra.
“Tâm Anh?”

Cô vội chạy lại. Cô bạn kia trông vẫn còn lơ mơ, má hơi đỏ, tóc có phần rối nhưng thần sắc vẫn ổn.
“Bà đi đâu vậy hả? Làm tôi tìm muốn chết!”
Yến Phương vừa trách vừa đỡ lấy vai bạn mình.

Tâm Anh lắc đầu, giọng khàn nhẹ:
“Xin lỗi… Tớ chỉ đi tìm nhà vệ sinh thôi mà. Hơi mệt chút…”

“Biết là mệt, nhưng ít nhất cũng phải nhắn tin chứ!”
Yến Phương thở dài, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng. Cô nhìn Tâm Anh từ đầu đến chân, rồi hạ giọng: "Cứ tưởng bị mấy thằng nào đấy kéo đi rồi chứ."

“Thôi về đi, tớ thấy khó chịu quá.” Tâm Anh nặng nề nói.

"Ừ."

***

Tối hôm qua uống hơi nhiều, đến giờ đầu óc cô vẫn còn hơi oải.

Tâm Anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Tóc búi cao gọn gàng, vài sợi con vương bên tai càng làm nổi bật làn da trắng nhạt. Cô mặc sơ mi xanh nhạt, cài kín cổ tay, chân váy trắng ôm sát lấy đường cong cơ thể.

“Tâm Anh, em vẫn chưa tỉnh à?”

Giọng của anh trưởng nhóm khiến cô giật mình, vội vàng thẳng lưng, tay xoay nhẹ cây bút trên bàn họp.

“Dạ, em nghe đây.”

Cả phòng họp nhỏ chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng gõ bàn phím. Họp sáng thứ Hai, không khí nặng như đá đè trên vai ai nấy. Ánh đèn trắng chiếu thẳng xuống khiến mắt cô hơi nhức, có lẽ do dư âm của ly rượu đêm qua vẫn còn sót lại đâu đó trong huyết quản.

Tâm Anh cắn nhẹ môi, cố tập trung vào lời anh trưởng nhóm một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, mắt sắc như diều hâu nhưng cười lại hiền. Anh đặt một tập tài liệu xuống trước mặt mọi người.

“Đây là phần việc mới. Có nguồn tin nội bộ báo rằng công ty T.H chuyên phân phối thiết bị điện tử bị nghi ngờ bán hàng kém chất lượng, làm giả phiếu bảo hành."

Tâm Anh chau mày, mở tập hồ sơ. Trang đầu là ảnh chụp logo công ty T.H, dưới đó là hàng chữ in đậm:

"T.H Group – Uy tín là vàng.”

“Công ty lớn có tiếng như vậy mà bán hàng kém chất lượng sao?” Một giọng nữ vang lên từ phía đối diện là Linh, phóng viên chuyên theo mảng thị trường.

Anh trưởng nhóm khẽ gật đầu, giọng vẫn đều:

“Chính vì có tiếng nên mới khó bị nghi ngờ. Nhưng nguồn tin đáng tin cậy. Trên yêu cầu phải cử người thâm nhập nội bộ, điều tra từ bên trong.”

Một lúc im lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về phía tập tài liệu.

Anh trưởng nhóm xoay cây bút trong tay, ánh mắt dừng lại ở Tâm Anh:

“Em sẽ đảm nhận vụ này.”

Tâm Anh thoáng sững người.

“Là em?”

“Ừ. Em từng làm undercover rồi. Giao tiếp tốt, thông minh, nhanh nhạy. Phù hợp nhất trong nhóm.”

Anh ngả lưng vào ghế, chắp tay ra sau gáy, giọng trầm hơn:

“Phía công ty T.H đang tuyển vị trí cộng tác viên chăm sóc khách hàng tạm thời, hợp đồng ngắn. Em nộp hồ sơ vào đó, tìm hiểu những gì bên trong càng chi tiết càng tốt. Nhất là thông tin liên quan đến quy trình phân phối và bảo hành.”

"Anh trưởng nhóm đẩy tập hồ sơ về phía Tâm Anh, rồi ngẩng lên nhìn sang chàng trai vừa quay lại phòng họp với ly cà phê trên tay: “Cả Long nữa.”

Long dáng người cao, vai rộng, áo sơ mi xắn tay hơi khựng lại. Anh nhìn sang Tâm Anh, một bên chân mày nhướng nhẹ.

“Vụ này không thể một người.” Trưởng nhóm nói dứt khoát, ánh mắt nghiêm túc. “Em với Tâm Anh phối hợp. Nhưng vào công ty với hai tư cách khác nhau.”

Tâm Anh vẫn im lặng. Cô cảm thấy hơi bất ngờ. Long là phóng viên điều tra kỳ cựu, giỏi nhưng có tiếng… ngang.

“Em sẽ vào khối văn phòng, chăm sóc khách hàng,” trưởng nhóm tiếp, đẩy hồ sơ về phía Tâm Anh. “Còn Long, cậu làm bên kỹ thuật. Nhân viên tạm thời sửa chữa thiết bị nội bộ. Cố gắng tìm hiểu về quy trình luân chuyển hàng hóa, bảo hành, ghi âm được thì càng tốt.”

Long cầm hồ sơ, gật đầu. Giọng anh trầm và ngắn gọn:
“Rõ.”

"Nếu thành công, các em chắc chắn sẽ được thăng chức." Trưởng phòng nhìn bọn tôi, ánh mắt nghiêm túc.

Ra đến hành lang, Long mới cất lời, giọng nhẹ nhàng hơn:
“Lần đầu mình cộng tác, hy vọng suôn sẻ.”

Tâm Anh nghiêng đầu nhìn anh, có chút bất ngờ với thái độ cởi mở. Cô mỉm cười đáp lại: “Tôi cũng mong vậy.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc