Gió vẫn thổi trên cánh đồng năm ấy, như thể thời gian chưa từng trôi đi. Nhưng rồi hình ảnh tan dần. Màu nắng nhạt mờ. Âm thanh cũng tắt lịm.
Tâm Anh chớp mắt.
Ánh sáng lập loè, tiếng nhạc xập xình lại ùa về. Quán bar chật hẹp, tối đèn. Mùi cocktail trộn với khói thuốc, người nhún nhảy lắc lư trong men say.
Cô bừng tỉnh.
Trước mặt chỉ là một đám đông hỗn độn. Không có Gia Minh. Không có cánh đồng. Không có tiếng hét. Không có vệt máu nơi khoé môi cô. Tất cả chỉ còn lại… là dư vị lặng ngắt của một ký ức bị đào lên bất ngờ.
Tâm Anh đưa tay lên mặt, không rõ mồ hôi hay nước mắt. Cô bật cười một nụ cười khô khốc. Cười cho cái quá khứ ngu xuẩn và dại dột.
"Đúng là mình điên rồi…" Cô lẩm bẩm, rồi ngửa đầu uống cạn ly cocktail đã nhạt vị.
Xung quanh, tiếng cười vẫn vang. Người vẫn nhảy. Cuộc sống vẫn trôi như thể không có gì từng xảy ra.
Nhưng trong lòng cô… tất cả vẫn ở đó.
Chưa từng phai.
Khu vực VIP nằm sâu trong quán bar, cách biệt bởi lớp kính mờ dày, lọc gần hết tiếng nhạc chát chúa bên ngoài. Trong căn phòng bán tối ấy, ánh đèn vàng dịu rọi xuống chiếc bàn dài phủ khăn nhung đen, những chiếc ly pha lê lấp lánh vang đỏ, và những con người đang cười nói bằng thứ giọng điệu mang mùi tiền, mùi quyền lực và cả chút nhàn rỗi kiểu người đã quá quen với tiệc tùng.
Không còn là cậu thiếu niên cao gầy, im lặng với ánh mắt hoang hoải năm nào.
Gia Minh mặc áo sơ mi đen xắn tay, hai cúc trên mở lơi lả, để lộ xương quai xanh và sợi dây chuyền bạc mảnh vắt ngang cổ. Ánh sáng rọi nghiêng lên sống mũi cao và bờ môi mím nhẹ như chẳng mấy khi cười. Một tay cậu đặt hờ lên thành ghế, tay còn lại xoay ly rượu theo nhịp nhàn nhã, mắt khẽ liếc về phía người đối diện.
Một cô gái ăn mặc bốc lửa ngồi sát bên, khoác tay lên vai cậu ta. Gia Minh chẳng buồn đẩy ra, cũng chẳng nhìn cô ta lấy một lần. Chỉ nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi nói gì đó khiến cả đám cười phá lên.
Nụ cười của cậu nhẹ như gió thoảng. Nhưng là cơn gió lạnh thấu da.
"Chốt đi. Mười phần thì giữ lại sáu, ba phần cho truyền thông, còn lại đưa anh xử lý." Giọng nói của cậu khẽ, trầm, không cao nhưng có sức nặng. Âm cuối dứt khoát, không dư chữ.
Một người đàn ông lớn tuổi hơn ngồi bên kia hơi nhướng mày, muốn phản biện, nhưng lại gặp ngay ánh mắt của Gia Minh.
Không to tiếng. Không đe dọa.
Chỉ một ánh nhìn lạnh ngắt kiểu nhìn như đã thấy trước kết quả nếu ai đó dám cãi lời.
Người đàn ông kia bật cười gượng gạo, gật đầu lia lịa. “À… được, được.”
Cô gái ăn mặc bốc lửa ngồi sát bên, ngón tay sơn đỏ khều nhẹ tay áo cậu. "Anh Minh, hôm nay về muộn thế này… có định cho em quá giang không?"
Gia Minh không quay sang. Không cười. Không nhìn.
Giọng cậu không thay đổi, nhưng cả bàn im vài giây. Cô gái kia cứng mặt, rồi cười trừ, rút tay lại. Không ai dám nói đùa thêm lần hai: "Xe tôi không nhận khách vãng lai.”
Cô gái khựng lại.
Cậu liếc sang một cái, ánh mắt lạnh đến mức khiến người ta muốn rút lui ngay lập tức. Đôi môi nhếch lên nhẹ như đang cười, nhưng lại là kiểu cười khiến người ta tự cảm thấy mình vừa bị làm nhục mà không cần to tiếng.
“Thơm mùi nước hoa rẻ tiền như vậy… đừng ngồi gần, cảm ơn.”
Ánh mắt những người ngồi xung quanh lướt về phía họ có người mím môi nín cười, có người liếc nhau đầy phán xét, có người lại ngẩng đầu lên nhìn Gia Minh với ánh nhìn nửa kính nể, nửa dè chừng. Không ai lên tiếng, cũng chẳng ai muốn chen vào.
Cô gái kia khựng lại, khuôn mặt gượng gạo cứng đờ. Gia Minh vẫn không nhìn, chỉ khẽ nhếch môi, như thể vừa phủi đi một vết bẩn không đáng có.
Lúc đó, Trần Quân cậu ấm nhà họ Trần, tay lắc nhẹ ly whiskey lên tiếng, giọng pha chút châm biếm, nửa đùa nửa thật:
“Cậu lúc nào cũng phũ phàng vậy, không sợ người ta buồn sao?”
Gia Minh ngẩng đầu, lần này mới liếc sang.
Ánh mắt cậu ta chạm vào ánh nhìn của Trần Quân sắc như dao, thờ ơ và lạnh.
“Vậy thì anh cho cô ta quá giang.”
Trần Quân bật cười, vắt chân lên, tay xoay nhẫn bạc nơi ngón cái: "Tôi chỉ mời phụ nữ còn trinh lên xe thôi."
Cả đám bật cười. Nhưng tiếng cười không to, cũng không thoải mái. Ai cũng quen với sự khắc nghiệt trong lời nói ở cái bàn này nơi mà mỗi câu đùa đều như một cú giẫm giày lên lòng tự trọng người khác.
Nhà vệ sinh… ở đâu?
Phía này, Tâm Anh lảo đảo qua hành lang đầy ánh đèn lấp lánh. Mỗi bước chân như giẫm vào mây, không vững. Cô cau mày, tay chống vào tường, cố giữ cho mình không gục xuống.
Không biển chỉ dẫn. Không ai chỉ đường. Chỉ có tiếng bass đập thình thịch, ánh sáng nhấp nháy như đang trêu ngươi.
Mắt hoa lên. Đầu óc quay cuồng.
Cô cúi đầu, một tay ôm lấy bụng, tay còn lại lần mò trên mặt tường bóng lạnh, hy vọng tìm được cánh cửa nào đó. Nhưng rồi rầm một cú va chạm bất ngờ khiến cô loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Xin… xin lỗi…” Cô thều thào, mắt vẫn chưa kịp ngước lên.
Trán cô đau âm ỉ. Mùi rượu, mùi nước hoa xa lạ bốc lên từ người đàn ông trước mặt, nồng và sắc đến mức khiến cô muốn nôn.
Cô không ngẩng đầu. Tầm mắt chỉ thấy vạt áo sơ mi đen và chiếc quần tây sẫm màu. Người đàn ông kia cao, đứng thẳng và tĩnh lặng. Mùi nước hoa xa lạ phả xuống, sắc lạnh, không dễ chịu.
“Đi kiểu gì vậy? Không nhìn đường à.” Giọng trầm, dứt khoát, không tức giận, nhưng cũng chẳng tử tế.
Tâm Anh im lặng nhưng cô cúi đầu tỏ ra xin lỗi. Cô đưa tay lên xoa trán, rồi lách người định đi tiếp.
Một cánh tay giơ lên, chắn nhẹ đường đi của cô.
Giọng đàn ông trầm, không lớn, nhưng đủ sắc để khiến cô khựng lại: “Đây là khu vực VIP. Sao lại vào đây?”
Tâm Anh ngẩng lên một chút, ánh đèn vàng lấp lóa hắt lên vòm trán đang lấm tấm mồ hôi của cô. Cô nhíu mày, mắt mờ đi vì đau đầu, miệng khẽ lắp bắp: “VIP?... Tôi… tôi chỉ định kiếm nhà vệ sinh thôi.”
Người đàn ông không trả lời ngay. Cánh tay vẫn chắn trước mặt cô, không hề có ý định dịch chuyển.
Trong một thoáng, cả không gian xung quanh trở nên lặng như tờ. Mùi rượu mạnh, tiếng nhạc trầm đập trong lồng ngực, và ánh mắt người đàn ông đó lạnh, sắc, và chẳng mấy thiện cảm đang chiếu thẳng vào cô.
“Sai hướng rồi,” cuối cùng, anh ta nói, giọng dửng dưng. “Quẹo trái, cuối hành lang.”
Tâm Anh gật đầu, cúi thấp hơn.
“Cảm… ơn.”
Cô bước vội đi, băng ngang khoảng hành lang trải thảm, không quay đầu lại lần nào.
Còn phía sau, người đàn ông kia vẫn đứng yên ở cửa phòng VIP, tay đút túi, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng lưng cô khuất dần.
Một thoáng… ánh mắt ấy khựng lại.